Chương 53 – Cảm ơn em!


Chương 53: Chia lìa là vì muốn gặp lại nhau trong điều kiện tốt hơn

Em nghĩ, tình yêu chân chính không nhất thiết phải luôn luôn dính chặt lấy nhau mọi lúc mọi nơi, chỉ cần từng nắm tay nhau, chỉ cần anh nhớ rõ tên em, chỉ cần anh hiểu được tâm ý của em, chỉ cần chúng ta có cũng những kỉ niệm để nhớ lại cùng một tương lai để chờ đợi, chỉ cần trong lòng anh vẫn có em.

Như vậy, chẳng sợ thời gian dài, chẳng sợ cô đơn nửa đời người, chẳng sợ trèo đèo lội suối, chẳng sợ núi đao biển lửa, chẳng sợ phong lý vũ lý, em nhất định sẽ liều lĩnh, chỉ vì muốn gặp anh, muốn gặp lại anh.

“Yunho, cậu muốn đi đâu?”

“Này, này, này, cái chén của tôi, máy tính của tôi, a a a a, cậu cẩn thận một chút.”

“Này, Jung Yunho, cậu muốn gì.”

Nhìn thằng bạn già nhiều năm trước mặt sau khi nghe xong một cuộc gọi điện thoại liền làm loạn bảy phương, tám hướng, King đành phải vừa mạo hiểm cứu giúp những đồ vật của mình. Vừa buồn cười nhìn Jung Yunho thiếu chút nữa đụng vào khung cửa.

“Ai ai ai, sao càng gọi càng chạy xa a?” Mắt thấy Jung Yunho vội vã, áo khoác đều không cầm, chạy nhanh ra cửa, King đành phải cầm túi tài liệu đuổi theo, người này hôm trước còn giống như đòi mạng bắt hắn điều tra tình hình ba mẹ của người tên là Kim JaeJoong, bây giờ lại vứt xó nơi này không thèm xem, “Tài liệu không cần nữa hả, a, này.”

“Không còn kịp nữa rồi.” Nam tử đang vội vàng chạy, giơ bàn tay lên không trung ra hiệu, “Cứ để ở chỗ cậu đã, cảm ơn.”

“Chậc chậc, thằng điên.” King lắc đầu, lầm bầm lầu bầu tiêu sái quay trở lại văn phòng.

Không kịp lấy tư liệu, Jung Yunho một hơi chạy xuống lầu, khởi động ô tô, thuận tiện lấy di động ra gọi cho Park YooChun.

“Mày ở đâu đó?”

“Tao ở sân bay a, mấy ngày hôm trước không phải tao đã nói tao muốn qua Đan Mạch sao.”

“Shit, ba mẹ ở chỗ nào, mày biết không?”

“Tao không biết a.” Đầu kia điện thoại thự cồn ào, nhận thấy cảm xúc Jung Yunho hỏng rớt, Park YooChun vội tìm một chỗ yên tĩnh hỏi, “Làm sao vậy?”

“JaeJoong bị ba kêu đi rồi.” Jung Yunho tức giận, hung hăng đập tay lên vô lăng, hắn sao lại không nghĩ đến chuyện lấy thủ đoạn của ba muốn tìm được JaeJoong hoàn toàn quá dễ dàng.

Mẹ nó, ngu ngốc.

“Tao nghe ChangMin nói,”  YooChun kinh ngạc, “không phải mới trở về rồi sao?”

“Không nói với mà nữa, tao phải nhanh qua đó.” Đeo kính râm, đôi môi Jung Yunho trắng bệch khẽ cong lên, ánh mắt đằng sau lạnh như băng.

“Ai, tao nhớ rồi đêm qua có một số lạ gửi tin nhắn cho tao, chỉ nói địa chỉ đó có lúc mày sẽ cần dùng, bây giờ tao lập tức gửi qua cho.”

“Nhanh lên.”

Vừa tắt điện thoại, lập tức nhận được tin nhắn, Jung Yunho mở ra, xem địa chỉ, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh.

Chiếc xe thể thao màu xám bạc giống như tên rời khỏi cung lao vun vút; tới khu vực cao cấp, náo nhiệt, xe cảnh sát chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, ngoài hình ảnh chiếc đầu không rõ hình thù, cái gì cũng không lưu lại.

“Seo Heun, phòng của Yunho đã lâu không có người dùng, em và chú Lee qua dọn dẹp một chút đi.” Ông Jung đứng trên ban công nhìn đồng hồ, tính thời gian, xoay người nói với lão bà vẫn luôn đứng bên cạnh mong muốn thuyết phục mình chấp nhận JaeJoong.

“Ha, tốt.” Đã sớm muốn đến phòng kia của Yunho nhìn xem có thể hay không tìm được chút gì về JaeJoong,  bà Seo Heun nghe ông Jung nói, lập tức giơ cao hai tay hưởng ứng.

Kêu quản gia đang dọn dẹp phòng khách đi cùng, giống như thám hiểm chạy tới chạy lui.

Đuổi được lão bà. Ông Jung sửa sửa lại trang phục, mở cửa hé hé, ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha phòng khách đợi.

“Phanh!”

Một tiếng nổ, cửa bị một lực lớn thật mạnh đẩy ra, ông Jung hơi hơi nghiêng đầu, đứng ở cửa quả nhiên là đứa con kiêu ngạo mà ông luôn mong nhớ, khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh, một thân khí chất kiệt ngạo, bất tuân, cực kì giống ông hồi trẻ.

“Đến đây.” Không chút kỳ quái Jung Yunho vì sao sẽ tới, ông Jung thản nhiên tiếp đón, “Ngồi đi.”

“JaeJoong đâu?” Yunho rất nhanh nhìn lướt qua phòng khách, nhưng không nhìn thấy thân ảnh JaeJoong, ngữ khí liền trở nên âm trầm.

“Đây là thái độ của con khi gặp ba?” Ông Jung giận tím mặt, mạnh đứng dậy, “Jung Yunho!”

“Nếu ba không lén gọi JaeJoong đến đây, thái độ của con có lẽ sẽ tốt hơn một chút.” Bởi vì lo lắng JaeJoong mà Yunho đại loạn, bất chấp cả ông Jung, đến gần, gay gắt nói, “Người đâu?”

“Hừ, đi rồi.” Ngồi trở lại sô pha, ông Jung không thèm liếc nhìn Yunho, nổi giận đùng đùng lên tiếng.

“Ba nói gì với em ấy?”

“Không có gì, tiểu tình nhân của mày đã nhận lấy chi phiếu, sớm rời đi rồi.”

“Không có khả năng.” Jung Yunho lộ vẻ nghi ngờ, bằng hắn đối với JaeJoong hiểu biết, lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân đã lưu lại cho hắn cảm giác giống như gặp được thiên sứ, tuyệt đối sẽ không ham tiền tài, “Con không tin, ba dấu em ấy ở nơi nào ?”

“Không tin, mày còn dám nói không tin, Jung Yunho, mày làm Jung gia đều mất mặt hết cả.” Quải trượng trong tay ông Jung nện trên mặt đất, phát ra thanh âm thùng thùng, “Học người ta dưỡng nam sủng, còn huyên náo cho mọi người đều biết, bây giờ còn không biết xấu hổ đến đòi người!”

“JaeJoong không phải nam sủng.” Cho dù là ba ruột của chính mình, Yunho cũng không cho phép người khác vũ nhục JaeJoong, che dấu nỗi tức giận không được phụt ra, Yunho tiến lên từng bước nói, “Ba, hiện tại không có thời gian giải thích với ba, JaeJoong rốt cuộc có ở nơi này không?”

“JaeJoong, JaeJoong, JaeJoong, từ lúc mày tiến vào đến bây giờ chỉ nhỡ rõ mỗi người này.” Ông Jung nổi trận lôi đình, đứng dậy giơ tay chính là một bạt tai, nam tử cao lớn đối diện gắng gượng không chút nào né tránh, má phải nhất thời sưng đỏ lên, “Ba hiện tại liền nói cho mày biết, tao, tuyệt đối không cho phép mày cùng một người nam nhân không minh bạch giảo hợp cùng một chỗ.”

“Cái tát này xem như con nên nhận.” Jung Yunho không chút nào thoái nhượng đứng trước mặt ông Jung, “Con nói cho ba biết, con, tuyệt đối sẽ không vì một cái tát mà tách ra JaeJoong.”

“Hừ.” Một cái tát, chính mình trong lòng cũng ẩn ẩn đau nhưng ông Jung vẫn ra vẻ cười nhạo, “Mày nghĩ như vậy, tiểu tình nhân kia của mày cũng không nghĩ như vậy, nó đã cầm tiền trở về rồi.”

“Con nói, con không tin.”

“Vậy, không phải do mày không tin, hiện tại mày trở về hẳn là vừa lúc có thể thấy tên kia đang thu thập hành lý.” Vẻ mặt ông Jung khinh miệt trào phúng, “Các ngươi bất quá cũng chỉ như thế.”

Nghe xong ông Jung nói, Yunho âm trầm, xoay người bước đi, vừa vặn va phải Bà Seo Heun mang mọi thứ trở lại.

“Ôi chao, xú tiểu tử.” Nhìn thấy đứa con xa cách đã lâu, Seo Heun vui mừng, nhưng là, nhìn thấy vẻ mặt đen thui, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ, con về trước, có thời gian thì con sẽ đến thăm mẹ sau .” Cố gắng cùng mẫu thân chào hỏi, hiện tại Yunho thầm nghĩ trở về nhà, nhìn xem JaeJoong rốt cuộc đã về hay chưa.

Trên người phụ thân còn tràn đầy những tật xấu của hắc đạo, hắn thật sự thực lo lắng, JaeJoong có thể hay không có cái gì bất trắc.

Dù sao, lấy thân phận Jung gia, muốn làm cho JaeJoong lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi Hàn Quốc, thật sự như là ăn một bữa sáng.

“Anh nói với con cái gì đó?” Thấy Jung Yunho cũng không quay đầu lại, chạy vội ra ngoài, lại nhìn nhìn vẻ mặt ông Jung ý vị thâm trường, bà Seo Heun cầm cái xẻng trong tay đặt lên cổ ông Jung uy hiếp, “Nói mau.”

Ông Jung nhỏ giọng kể lại đại khái cuộc đối thoại, sau đó lại nói:

“Không có gì, chính là muốn nhìn một chút tín nhiệm của bọn họ đến mức nào.” Ông Jung ôm lấy ái thê, “Thằng con kia ngoài lạnh trong nóng, tính tình hỏa bạo, em cũng không phải không biết.”

“Anh lừa Duẫn Hạo?” Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, bà Seo Heunlập tức đoán được dụng ý của ông Jung, “Anh muốn dùng hiểu lầm tách bọn họ ra?”

Kết hợp với yêu cầu phía trước ông Jung đối với JaeJoong, bà Seo Heunbừng tỉnh đại ngộ, thanh âm run run chỉ vào ông Jung: “Anh lấy điều kiện trao đổi trước, đem JaeJoong ra nước ngoài, làm cho nó trở về thu dọn đồ đạc, sau đó lại tính chuẩn thời gian Yunho đến, lừa nó là JaeJoong nhận tiền rời đi, như vậy Yunho trở về vừa lúc thấy được JaeJoong chuẩn bị rời đi. Thằng nhãi con đó, tính tình không tốt như vậy, nếu thực sự không phân biệt được tốt xấu liền cãi nhau với JaeJoong, ngày mai JaeJoong lên máy bay, hết thảy đều đã xong, có phải không?”

“Không hổ là lão bà của tôi.” Ông Jung khóe miệng, gợi lên một chút ý cười, nhưng lại rất giống với Yunho khi ở trên thương trường, “Hiểu lầm, là phần mộ tình yêu .”

“Sao anh biết Yunho nhất định sẽ đến.” Bà Seo Heun trong lòng khinh bỉ lão hồ li này, ngoài miệng lại hỏi.

“Em cho là JaeJoong không làm ở công ty của Yunho, anh vốn không cho người giám thị nó, sẽ không có người báo lại cho Yunho?” Ông Jung đắc ý, ngửa đầu, “Yunho, hôm nay tất nhiên sẽ đến.”

“Lão chích hồ ly, ngay cả con mình đều tính kế.” Bà Seo Heun nghiến răng nghiến lợi khinh bỉ nói,“Yunho cùng JaeJoong nhất định sẽ không vì vậy mà tách ra, hừ.”

“Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.”

Một đường lao vội chạy về nhà, Jung Yunho đem xe để tại dưới lầu, ba bước đi thành hai bước chạy lên lầu.

Dùng chìa khóa mở cửa ra, phòng khách trống rỗng, ChangMin còn đang đi làm, JiYool thì đi học, vậy, JaeJoong ……

Jung Yunho kêu lên: “Joongie? Joongie?”

Không có người đáp lại, Yunho đổi giầy, ban công không có, thư phòng không có, phòng bếp không có, toilet cũng không có, cuối cùng đi vào phòng ngủ, xuyên qua cánh cửa đi khép hờ, Yunho không dám tin tưởng vào hai mắt của chính mình.

JaeJoong đang ngồi xổm, trước mặt là một vali hành lý thật lớn, cửa tủ quần áo mở toanh ra, bên trong hơn phân nửa là quần áo của JaeJoong giờ đã trống không.

Giống như đột ngột tiến vào nước biển lạnh lẽo, người luôn luôn sống trong nước ấm đột nhiên gắt gao bị nước đá nhấn chìm quay cuồng, tan nát cõi lòng, đau tột đỉnh.

Hắn không tin, hắn không tin, JaeJoong thật sự rời khỏi hắn, thật sự giống phụ thân nói, đang thu thập hành lý, rời hắn đi.

Rất nhanh một nắm đấm dừng lại trên cửa, tấm gỗ phát ra tiếng vang thật lớn.

Nghe thấy thanh âm, JaeJoong quay đầu lại, đôi mắt phiếm hồng, lại cố gắng hé ra khuôn mặt tươi cười: “Anh đã về rồi.”

Vừa mới về nhìn ngôi nhà nhỏ bọn họ tự tay trang hoàng, nhìn bức tranh bọn họ từng nét từng nét vẽ nên, nhìn ảnh cưới độc nhất vô nhị trên tường YooChun vì bọn họ làm, nhìn ban công bọn họ cùng nhau phơi nắng, nhìn phòng bếp mỗi lần cậu nấu cơm, Yunho tới quấy rối, nhìn chiếc giường bọn họ cùng nhau ngủ ba năm qua, nhìn mọi thứ trong ngôi nhà, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt……

JaeJoong đã lâu chưa từng rơi lệ, rốt cục đỏ hốc mắt, cậu thật sự không muốn đi,  thật sự muốn lúc nào cũng khắc khắc ở bên cạnh Yunho.

Chưa bao giờ nghĩ tới, chia lìa sẽ đến nhanh đến mức trở tay không kịp như vậy.

Thậm chí, không kịp cùng nhau đi siêu thị một lần cuối cùng; không kịp đi công viên, chơi trò chơi một lần cuối cùng; không kịp bồi Yunho đi mua quần áo một lần cuối cùng; không kịp một lần nắm tay nhau tản bộ dưới ánh trăng một lần cuối cùng; Không kịp ủng hôn đến dài đằng đẵng……

Cậu còn có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm, lại bất ngờ không kịp làm gì đã phải rời đi.

Cậu đi rồi, ai sẽ chuẩn bị một ly nước ấm cho Yunho khi người ấy bị đau dạ dày; cậu đi rồi, ai sẽ tách Yunho và JiYool ra khi hai người bọn họ đấu võ mồm; cậu đi rồi, ai sẽ nấu cơm cho Yunho, uy no bụng hai cha con nhà này ……

Cậu đi rồi, ai sẽ cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng khi thức dậy; cậu đi rồi, lúc nào mới còn có thể được nghe người kia gọi một tiếng ‘bảo bối’; cậu đi rồi, lúc khổ sở ai sẽ nói với cậu là còn có anh bên em; cậu đi rồi, ai sẽ quấn quýt lấy cậu chỉ vì một cái ôm ……

Cậu đi rồi, phải mất bao lâu mới có thể được gặp lại anh, Yunho thân ái của em.

“Yunho?” Thấy nam nhân đứng ở cửa âm trầm không nói lời nào, JaeJoong nghiêng đầu, vừa mới cùng ChangMin nói điện thoại, biết được Yunho qua chỗ ba mẹ tìm cậu, ông Jung hẳn là đã nói qua câu chuyện.

“Em muốn đi?”

“Đúng vậy, ba anh không nói cho anh biết.” JaeJoong xoay người tiếp tục xếp áo sơmi, không dám nhìn vào mắt Yunho, cậu nghĩ Yunho hiện tại nhất định cũng thực luyến tiếc.

“Kim JaeJoong.”  Thấy JaeJoong không phủ nhận chút nào, Yunho như mất đi lý trí, cũng không còn chú ý tới hốc mắt JaeJoong đỏ ngầu, vội vàng tiến lên nắm chặt bả vai JaeJoong lắc lắc, “Em muốn đi có phải hay không?”

“Vâng.” JaeJoong cúi đầu, độ mạnh trên tay  Yunho tăng lên, làm cho bờ vai của cậu đau nhức, “Yunho, anh……”

“Kim JaeJoong, không nghĩ tới em dĩ nhiên là loại người như thế.” Yunho thấy JaeJoong cúi đầu, nghĩ đến cậu là bởi vì áy náy mà không dám ngẩng đầu, lửa giận che kín hai mắt, Yunho không kịp tự hỏi tiền căn hậu quả đã quát lên, “Em, em, em thật sự là……”

“Anh làm sao vậy?” Nhận thấy cảm xúc Yunho không đúng, JaeJoong rốt cục ngẩng đầu, gặp hai mắt Yunho đỏ đậm, cả kinh nói, “Ba anh nói cái gì với anh?”

“Nói cái gì? Ha ha, nói cái gì?” Yunho cười thê lương, “Tôi vốn đang không tin, 5 năm, tôi cho là tôi đã đủ hiểu em, không nghĩ tới, không nghĩ tới, là mắt tôi bị mù.”

“Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?” Jung Yunho tuyệt vọng làm cho JaeJoong run sợ, chưa từng thấy Jung Yunho toát ra cảm xúc như vậy, JaeJoong truy vấn, “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Em đi đi.” Yunho suy sụp đẩy JaeJoong ra, chỉ chỉ ngoài cửa, “Vì tiền, vì tiền, em có thể không cần tình cảm của chúng ta, Kim JaeJoong, được lắm, thật tốt….”

“Tiền?” JaeJoong hỏi lại.

“Ba tôi đều đã nói hết, em còn giả vờ cái gì, chi phiếu kia chắc đủ đem tôi bán đi, có phải nếu tôi chậm một chút nữa mới trở về, em liền đem tất cả mọi thứ đáng giá trong phòng đều lấy đi.” Jung Yunho khẩu bất trạch ngôn, ngữ khí lạnh đến mức đầy đủ cửu hàn thiên phong, “Tôi đã nhìn lầm em.”

Sửng sờ ở tại chỗ, JaeJoong phản ứng lại, tờ chi phiếu cậu không có nhận, vì sao Yunho lại nói như vậy nhất định là có cái gì đó hiểu lầm.

“Yunho, anh hãy nghe em nói, không phải như thế……”

“Tôi không muốn nghe, em đi đi.”

“Jung Yunho.”

“Đi!!”

“Được, đây là do anh nói, đừng hối hận.”

JaeJoong tông cửa xông ra ngoài, ngồi xổm dưới đèn đường cách đó không xa, nhìn dòng xe cộ trước mặt như nước chảy, nhịn không được cười, sao lại, sao lại mỗi lần tức giận anh ấy đều phải bỏ đi.

Sao lại mỗi lần đều cười cười nhưng lại rơi nước mắt đâu.

Jung Yunho ngồi dưới đất, nhìn một mảnh đống hỗn độn trước mặt, bụm mặt nức nở ra tiếng, lần thứ hai, lần thứ hai, hắn nhìn JaeJoong biến mất ở trước mắt mình.

Hung hăng lấy tay đánh vào đầu, vì sao mỗi lần cãi nhau đều phải khẩu bất trạch ngôn như vậy, vì sao, vì sao, luôn phải khẩu thị tâm phi thương tổn người mình yêu.

Gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào làm cho Yunho thanh tỉnh suy nghĩ, JaeJoong vẫn luôn không phải là loại người thích tiền, chính mình tặng nhiều thứ quý trọng như vậy cũng không thích, huống chi lúc trước Junsu làm ca sĩ kiếm được không ít tiền, bọn họ cũng đủ cuộc sống giàu có, em ấy sao có thể nhận tiền của ba để mà rời bỏ hắn.

Nhất định, nhất định là có cái gì đó khó nói, nhất định là ba che giấu cái gì đó.

Chết tiệt, hắn là óc chó đầu heo, mới không biết tốt xấu vu oan cho JaeJoong.

Không kịp đi giầy, Jung Yunho vội bò đứng dậy chạy đuổi theo, sợ giống như lần trước, JaeJoong lại rời nhà trốn đi.

Chạy được vài bước, liền thấy JaeJoong ngồi ôm chân co ro dưới đèn đường.

Khu phố náo nhiệt, thân ảnh nho nhỏ giống như bị toàn thế giới từ bỏ, phá lệ cô độc, đáng thương, thân thể gầy yếu kia giống như thật sự không chịu nổi một chút thống khổ.

Gió thổi qua mái tóc, cũng thổi tan nước mắt đang rơi.

Jung Yunho từng bước một tiêu sái đi qua, mỗi một bước là tâm đau nhức, không phải chưa từng cãi nhau, đâu phải cứ luôn tốt đẹp, làm sao cứ chuyện liên quan tới JaeJoong, hắn sẽ không thể bình tĩnh suy nghĩ.

“JaeJoong.” Jung Yunho thật cẩn thận gọi tên nửa kia của mình, “Thực xin lỗi.”

Thấy JaeJoong cũng không ngẩng đầu lên, Jung Yunho sợ JaeJoong sẽ bởi vậy lại bỏ đi, vội vàng một hơi nói hết: “Là anh không tốt, anh không nên không phân biệt tốt xấu, không điều tra rõ ràng đã liền nghi oan cho em, anh đến chỗ ba, ba nói em đi rồi, em đã nhận tiền của ông đồng ý rời bỏ anh, còn nói giờ này chắc em đang chuẩn bị đồ đạc, sẽ rời đi ngay tức khắc, anh không tin, liền cãi nhau với ông, anh không tin em sẽ làm vậy nhưng anh chạy về đến nhà, trong nháy mắt thấy em đang thu dọn đồ đạc tất cả liền trống rỗng, cả người đều hư không.”

“JaeJoong, thực xin lỗi,” Yunho quỳ trên mặt đất, ôm đầu, thanh âm như là con thú nhỏ bị thương, “JaeJoong, anh sợ, anh sợ em sẽ rời bỏ anh.”

“Anh sợ, em không cần anh nữa.”

JaeJoong vẫn hờ hững nghe, lại bởi vì thanh âm Yunho khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở, chấn động thân thể một chút, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam nhan đang thống khổ, quỳ gối bên cạnh.

Jung Yunho kiêu ngạo như vậy, bây giờ lại nhỏ bé, vứt bỏ tự tôn giải thích với cậu, chỉ vì sợ cậu rời đi.

Khẽ thở dài, JaeJoong vươn tay, chậm rãi ôm Yunho vào lòng, cậu làm sao có thể sinh khí, nam nhân này nếu không phải quá yêu cậu, thì tại sao có thể mất đi lý trí như vậy.

Bọn họ, yêu đối phương kịch liệt đến mức không còn đường lui.

Vậy thì có lý do gì để chỉ trích lẫn nhau.

“Em thật sự phải đi.” JaeJoong nhẹ nhàng mở miệng.

“Em đáp ứng ba anh, rời khỏi nơi này, đến nơi ông muốn, gây dựng sự nghiệp của chính mình, để trao đổi tương lai của chúng ta.”

“Em không có nhận chi phiếu, cũng không đáp ứng dùng tình yêu của chúng đi trao đổi tin tức của ba mẹ em.”

“Anh không phải lợi thế, Yunho, anh không phải.”

“Em rất muốn biết ba mẹ ở đâu, bọn họ có còn sống hay không, nhưng là, Yunho, em càng muốn mỗi buổi sáng mở mắt ra là được thấy anh an ổn ngủ bên người em.”

“Yunho, em luyến tiếc, em không nỡ để anh khổ sở.”

JaeJoong thì thào, nói xong làm cho Yunho càng thêm tan nát cõi lòng, nguyên lai em ấy thật sự phải đi, chẳng qua không phải là vì tiền, mà là vì tương lai của bọn họ, mà lựa chọn rời đi.

Nguyên lai, JaeJoong và hắn, vì yêu, vì tương lai bọn họ, mà cố gắng bôn ba.

“JaeJoong, thực xin lỗi.” Yunho ôm lấy JaeJoong, gắt gao, giống như cái ôm cuối cùng trước khi tận thế đến, hô hấp cơ hồ cũng ngưng đọng lại.

“Đứa ngốc, em không có trách anh.”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Yunho ôm JaeJoong liên thanh giải thích, JaeJoong cảm giác được có bọt nước rơi vàocổ, ấm áp, hòa tan trái tim đang giá lạnh.

“Yunho, may mắn, chân của chúng ta đều lớn như nhau.” Nhẹ nhàng đẩy nam nhân đang run rẩy trước mặt , JaeJoong cởi giày, chậm rãi đi vào cho Yunho, “Trước khi rời đi, một lần cuối cùng, cõng em được không?”

“Được.” Yunho cười, cười tuyệt mỹ, ngồi xổm xuống, JaeJoong thuần thục leo lên lưng Yunho, Yunho chậm rãi đứng dậy, ôm lấy hai chân JaeJoong.

Giống như vô số lần cùng nhau về nhà lúc khi đêm đến, JaeJoong làm nũng, Yunho cõng cậu đi về nhà, bóng dáng hai người in hằn trên con đường.

“Yunho, em ngày mai lên máy bay.”

“Ừ.”

“Đừng tới tiễn em.”

“……”

“Được.”

“Cũng đừng gọi cho em.”

“Được.”

“Phải chờ em.”

“Được.”

“Phải chiếu cố JiYool, chiếu cố chính mình cho tốt, hảo hảo ăn cơm, hảo hảo dưỡng dạ dày, đừng ra ngoài uống rượu, lúc đi ngủ nhớ phải đóng cửa sổ, đi siêu thị mua đồ phải nhìn giá, đứa nhỏ của May tháng sau trăng tròn, nhớ phải lì xì cho bé.”

“……”

“Được.”

“Yunho, anh xem, trăng đêm nay rất tròn.”

“JaeJoong.”

Yunho mang theo giọng mũi dày đặc, há miệng thở dốc lại không biết nói gì.

Cõng JaeJoong trên người, Yunho cảm thấy đoạn đường trước mặt đã đi mòn giày phá lệ trở nên rất ngắn, rồi lại phá lệ rất dài.

Giống như lập tức muốn đi đến cuối, lại giống như, cả đời cũng không muốn chạy đến cuối.

“Yunho, anh có nhớ em không?”

“Có.”

“Hô, em chỉ biết.” JaeJoong đầu đặt lên vai Yunho, dùng mặt cọ vào mặt Yunho, Yunho rõ ràng cảm giác được có giọt nước lạnh lạnh dính vào má.

“Lần đó ở Hà Lan, anh cũng cõng em như thế này, hiện tại, em có còn nặng không?”

“Không nặng.” Nhớ tới lần đó hắn nói “toàn thế giới”, Yunho muốn rơi lệ, “JaeJoong, hiện tại, nằm trong trái tim anh, tâm của anh nên một chút cũng không nặng.”

“Em ở trong trái tim của anh đúng không?” JaeJoong vươn tay trạc trạc ngực Yunho, “Ở trong này, vẫn luôn ở chỗ này có phải không?”

“Ừ.”

“Thật tốt, Yunho, chờ em trở lại, chờ em, chờ em trở lại, đến lượt em cõng anh.”

Lúc còn trẻ, anh cõng em đi qua cánh đồng hoa tulip nở rộ, đi qua con đường rợp bóng cây, đi qua quảng trường đông đúc người qua lại, đi qua phố lớn ngõ nhỏ thủ đô, đi qua đường nhỏ về nhà, đi qua……

Như vậy, xin đợi em, chờ em mang vinh quang và tình yêu đầy người trở về.

Đến lượt em, cõng anh, đi qua mỗi một con đường, mỗi một ngã tư chúng ta từng đi, đi qua những dấu vết tình yêu của chúng ta, cho đến cuối cùng của sinh mệnh.

Em cõng anh, anh cũng em, mới có thể gom đủ thế giới.

“JaeJoong, cố gắng sống tốt.” Yunho rốt cục nghẹn ngào, bắt buộc chính mình ngẩng đầu, làm cho nước mắt quay lại trong lòng,“Anh sẽ, chờ em.”

“Cả một đời.”

Thanh âm hai người tự nhiên hợp tấu vang lên.

Jung Yunho cảm thấy tâm trống rỗng, đau đớn, hình như đóa hoa vẫn dưỡng trong lòng, đã mọc rễ nẩy mầm nay lại bị nhổ tận gốc, mang theo cả máu tươi của hắn bật ra.

Một đoạn đường cuối cùng, hai người đều trầm mặc, nhìn hai chiếc bóng gắt gao giao triền dưới mặt đất, yên lặng cảm nhận phần tình cảm ôn nhu này.

“Giúp em dọn đồ, Yun.” Lau khô nước mắt, JaeJoong cười, giống như bình thường.

“Ừm.” Yunho ngồi xổm xuống, không nói gì thêm, giúp đỡ JaeJoong thu dọn.

Đêm, dần dần thâm.

Một đêm cuối cùng, ngoài cửa sổ nổi lên pháo hao không biết là nhà ai phóng, Yunho cùng JaeJoong thu dọn xong, nắm tay nhau ngắm nhìn pháo hoa lấp lánh.

“Thật đẹp, phải không?” Đêm nay, JaeJoong phá lệ nói nhiều, nghiêng đầu nhìn Yunho.

“Không bằng người nào đó.” Yunho xoay người, nhẹ nhàng hôn lên môi JaeJoong.

Không có kịch liệt dây dưa, không có truy đuổi, chính là như vậy, ôn nhu, thản nhiên dán môi vào nhau.

Cuối cùng một lần, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương.

“Đi ngủ sớm một chút đi.” Pháo hoa đã sớm tàn, bên ngoài trở nên một mảnh tối đen, Yunho ôm JaeJoong lên giường.

“Ngủ ngon.”

Cuối cùng một lần, ngủ bên cạnh anh.

Cuối cùng một lần, làm bạn với hơi thở của anh, đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng một lần, ngủ ngon, người yêu của em.

Chờ em.

Đợi cho

Lúc gặp lại, đó là, cả một đời, sẽ không chia lìa.

Hai người lui vào trong chăn bông, hai cái đầu dựa vào nhau, nhắm chặt hai mắt.

Một buổi tối như những buổi tối bình thường khác, thời khắc mọi người đang ngủ say, vạn vật đều yên lặng.

Có một đôi tình nhân, trắng đêm chưa ngủ, đôi tay của bọn họ, ở dưới chăn bông dưới, gắt gao nắm chặt lấy nhau đến bình minh.

Sân bay Gimpo, Hàn Quốc.

Trong dòng người lui tới, không ít người chú ý tới bên trái đại sảnh vài mỹ nam tử cao lớn đang tụ tập.

“Anh JaeJoong.” ChangMin kéo hành lý, cắn môi, “Khi nào thì trở về?”

“Không biết.” JaeJoong kiễng chân sờ sờ mái tóc xù lông của ChangMin,“Thay anh chiếu cố Yunho và JiYool, anh biết em sẽ làm được.”

“Vâng, anh, em đã biết.” Buông hành lý, ChangMin rốt cục quyệt miệng ôm lấy JaeJoong, đại nam hài luôn xem nam nhân sau lần sơ ngộ vẫn chiếu cố hắn trở thành anh ruột, hiện tại, anh ấy, phải đi, đến một nơi không có bọn họ, một mình dốc sức gây dựng sự nghiệp, bả vai gầy yếu kia phải gánh vác hết thảy, “Chiếu cố mình, chúng em chờ anh trở về.”

“Được.” JaeJoong buông ChangMin, nhìn hắn đỏ hốc mắt, cười mắng, “Khóc cái gì, anh cũng không phải đi chết.”

“Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, a di đà Phật.” Hai tay ChangMin tạo thành chữ thập hướng lên trời cúi chào, “Phật tổ phù hộ.”

“Yoochun.” JaeJoong nhìn Yoochun bởi vì cậu mà lưu lại, nhìn nam nhân một thân phong lưu, lại đối em trai mình thắm thiết chung tình, nhìn thật lâu, đột nhiên nở nụ cười, “Tớ trước kia đối với cậu rất có thành kiến, thực chán ghét cậu.”

“Tớ nên bị như vậy, JaeJoong.” YooChun cười khổ.

JaeJoong cho YooChun một quyền nói: “Nhưng là, hiện tại, hảo huynh đệ, cám ơn, nơi này giao cho cậu.”

Thấy YooChun gật đầu, JaeJoong nhẹ nhàng nói thêm: “Có cơ hội, đi thăm Junsu đi.”

Không để ý tới biểu tình kinh ngạc của Yoochun, JaeJoong cúi xuống, nhìn JiYool vẫn không nói được lời nào, đứa nhỏ này càng lớn càng giống Yunho, tối hôm qua biết mình phải đi, liền vẫn không nói gì, đến bây giờ vẫn chỉ nhếch miệng.

“JiYool a, ba muốn đi đến một nơi rất xa, lúc không có ba bên cạnh, con phải nghe lời ba Yunho nga, đừng làm ba Yunho vất vả, chờ ba trở lại được không?”

JiYool bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt rõ ràng quanh thân đều quanh quẩn khí tức bi thương, lại cố tình mạnh mẽ tươi cười.

Từ lần đầu tiên gặp mặt liền thích người anh lớn này, sau lại người này lại biến thành cha, cùng hai cha con bọn họ chung sống năm năm, người nhà của nó, là người mà Jung JiYool muốn bảo hộ.

“Ba, chờ ba trở về, con liền trưởng thành.” JiYool ôm cổ JaeJoong, ở bên tai cậu nói, “Là có thể bảo hộ ba và ba Yunho.”

“Được, vậy con phải nhanh lớn lên nga.”

JaeJoong cười to đứng dậy, cầm lấy hành lý nói: “Mọi người về đi, không muốn để mọi người nhìn lưng của anh, để anh tự do tiêu sái. Giúp anh nói với Yunho, anh đi rồi, không cần đến tiễn, chờ anh trở lại, phải mang kiệu 8 người khiêng đến đón.”

“Cam đoan chuyển đạt.” YooChun hành lẽ, mang ChangMin và JiYool rời đi.

JaeJoong đứng ở trong đám người  nhìn bọn họ đi xa, chậm rãi biến mất cho đến khi nhìn không thấy.

Thế này mới thu lại nụ cười.

Nguyên lai, phải giả vờ vui vẻ vất vả như vậy.

Nguyên lai, chia lìa đau như vậy.

JaeJoong giống như đột nhiên cảm nhận được tâm tình của Junsu và Yoochun lúc nó rời đi.

Như vậy khắc cốt minh tâm, như vậy đau triệt nội tâm.

Nguyên lai, người có vướng bận, sẽ mọc rễ nẩy mầm, một khi hoạt động, đúng là đau đến nỗi không thở được.

Giơ tay, lau quệt nước mắt tràn ra khóe mắt, JaeJoong ở trong lòng thề — đây là lần cuối cùng, cậu khóc.

Jung Yunho, chờ em trở lại, sẽ cho anh thấy một JaeJoong hoàn toàn mới, một JaeJoong làm cho anh ngày càng yêu.

Giơ tay hôn len chiếc nhẫn nơi ngón áp út, mở di động, soạn tin nhắn:

To: Thân ái

Em đi rồi, tái kiến!

Chờ em!

Cuối cùng, xem bức hình nơi màn hình di động, một nhà ba người, sau đó, JaeJoong tháo tung di động cho vào thùng rác.

Cũng không quay đầu lại xoay người bước đi.

Đáy lòng mang theo bi thương thật lớn, bị thay thế bởi mục tiêu phấn đầu cho tương lai cùng nỗi niềm chờ đợi.

Jung Yunho, em đi rồi.

Jung Yunho, tái kiến.

Jung Yunho, chờ em.

Jung Yunho, em yêu anh.

Hết chương 53.

Nhè: Sr mn vì muộn mới làm xong chương này. Dạo này nhiều chuyện buồn và chuyện phải nghĩ quá.

Chương này hơi buồn làm tâm trạng của ta cũng buồn theo 😦

À, mà có thể ta sẽ nghĩ edit cảm ơn em 2 hôm, mn chờ ta trở lại nga ^^

 

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Chương 53 – Cảm ơn em!”

Bình luận về bài viết này