Chương 52 – Cảm ơn em!


Chương 52: “Lão hồ li” cùng “Tiểu bạch thỏ” đối đầu chính diện 

Từ lúc ấn chuông cửa cho đến khi cửa mở vài phút, Kim JaeJoong ngừng thở đứng chờ bên ngoài, cảm thấy giống như qua vài thế kỷ, lâu rất lâu.

“Cậu Kim, lão gia cùng phu nhân đang đợi cậu.” Mở cửa là vị quản gia trung niên mặc tây trang, đeo nơ bướm, gương mặt nghiêm túc nhìn JaeJoong đang sửng sốt, giống như hình ảnh thường xuất hiện trong phim truyền hình.

Con dâu nghèo gặp mặt bố mẹ chồng giàu?

Tựa hồ cảm thấy tư duy của chính mình rất thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây), JaeJoong lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, ngược lại mỉm cười hướng quản gia gật đầu, đứng thẳng lưng, đi vào phòng khách.

“Phu nhân, cậu Kim đến.” Quản gia hơi hơi khom người, hướng tới người phụ nữ trung niên ngồi trên sô pha, toàn thân một màu hồng nhạt, tóc búi cao cao sau đầu báo cáo.

“Ừ, chú Lee, chú đi pha trà và mang ít hoa quả ra giùm tôi.” Thanh âm người phụ nữ bình thản mà ôn nhu.

Quản gia lên tiếng trả lời rồi lui ra, người phụ nữ trung niên lúc này mới ngẩng đầu nhìn JaeJoong đang đứng trước mặt.

Ân, làn da như nước trong veo, 10 điểm; ánh mắt thật xinh đẹp, 10 điểm; dáng người, gầy nhưng không suy nhược, 10 điểm; diện mạo, so với con mình tốt hơn, 10 điểm; cách ăn mặc, quần bò kết hợp với áo sơ mi caro màu đỏ, bên ngoài khoác áo gi lê, 10 điểm.

Không sai không sai, ánh mắt con mình thật không sai.

Bà Jung càng xem càng vừa lòng, nhịn không được liên tục gật đầu cười tươi.

JaeJoong bị nữ nhân cao quý trước mặt đánh giá làm cho sợ hãi, tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào mới phải, chỉ dám hơi hơi cúi đầu, nhìn mũi chân mình.

“A!” Đột nhiên, bà Jung lấy tay trái hung hăng nện tay phải một cái, nhảy dựng lên bắt lấy tay JaeJoong hỏi han, “Cậu không phải là đứa bé lần trước giúp Yunho trang hoàng phòng ở sao, tôi đã bảo mà, sao lại nhìn quen mắt như vậy.”

“Bác, bác gái,” JaeJoong vẫn lo lắng bởi vì giấu diếm chuyện này mà làm cho bà Jung sinh khí nên lắp bắp muốn giải thích, “Chúng con……”

“Xú tiểu tử kia, tìm được người vợ xinh đẹp như vậy mà còn gạt mẹ, xem tôi bắt mà được hắn sẽ thu thập hắn như thế nào.” Hoàn toàn không để ý tới biểu tình của JaeJoong đang rối rắm giải thích, bà Jung bề ngoài cao nhã liền một cước dẫm nát sô pha, đối với không khí liên tục huy quyền đánh đấm.

Nhìn bà Jung trước mặt giống như nữ đại vương, JaeJoong lâm vào một trận hỗn loạn, Yunho, Yunho không phải nói, mẹ anh ấy xuất thân là tiểu thư nhà giàu dòng dõi thư hương sao, vậy…… này……

“Con gọi là JaeJoong, JaeJoong đúng không?” Bà Jung khôi phục lại thái độ bình thường, thân thiết lôi kéo JaeJoong bắt đầu hỏi han.

“Đúng vậy, bác gái, con chào bác, con là Kim JaeJoong, đây là một chút tâm ý của con, xin bác vui lòng nhận cho.” Cúi đầu 900, trao những gói quà trên tay cho bà Jung, thanh âm run run.

“Tốt, tốt, tốt!”  Bà Jung tiếp tục quỷ dị cười, “Con và Yunho nhận thức đã bao lâu?”

“Gần năm năm.”

“Không sai, không sai, Yunho đối với con được không?”

“Thực, tốt lắm.”

“Nga? Cho nó, nó cũng không dám không tốt, chỉ biết nó là loại sợ vợ.”

“Bác, bác gái a.” Tổng cảm thấy đề tài có vẻ lệch khỏi quỹ đạo, JaeJoong run sợ muốn bắt chuyện tới vấn đề chính, “Hôm nay, bác trai gọi con ……”

“JaeJoong.”

“Vâng, sao ạ.”

“Con và Yunho, ai cái kia ai a?”

“A, chúng con, chúng con …..” Không nghĩ tới bà Jung sẽ mang vẻ mặt bình tĩnh hỏi cậu cái này, JaeJoong quẫn bách không biết mở miệng như thế nào.

“Khụ khụ……” Đang lúc bà Jung còn muốn đào móc chân tướng, thì thanh âm ho khan đánh gãy đối thoại của hai người, JaeJoong theo hướng phát ra thanh âm nhìn lên, trên cầu thang, một người nam nhân mặc một thân quần áo tơ lụa màu đen đi xuống, tuy rằng, mái tóc cũng đã điểm bạc nhưng khí thế lại thần kỳ cường mạnh.

“Bác trai, chào bác, con là Kim JaeJoong.” Cuống quít nhảy dựng lên, JaeJoong cúi đầu vấn an, không dám ngẩng đầu nhìn cặp ánh mắt mang theo mười phần áp lực cho cậu kia, “Lâu như vậy mới đến thăm hai bác, thật sự là thật không tốt.”

“Ừm, Kim JaeJoong?” Nam tử trầm ngâm, nói, “Tôi là ba của Jung Yunho, có một số việc cần tìm cậu, chúng ta lên lầu nói chuyện.”

“Ôi chao, ngồi ăn hoa quả trước đã, gấp cái gì.” Mắt thấy quản gia bưng đĩa hoa quả tới, bà Jung ngăn cản nói.

“Tôi nghĩ, cậu Kim cũng không phải đến để ăn hoa quả.” Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người vợ của mình từ lúc xuống máy bay đến bây giờ vẫn không ngừng làm hành động chọc cười người khác, ông Jung bất động thanh sắc nhìn phản ứng của JaeJoong.

“Phiền toái bác gái, con cùng bác trai nói chuyện trước, lát nữa con xuống sẽ bồi người ẩm trà.” Thông minh, cậu đương nhiên hiểu bà Jung cũng không phản đối chuyện của hai người, JaeJoong đã hạ quyết định quyết tâm phải bắt được căn cứ cứu mạng này.

“Vào đi.” Mở cửa thư phòng lầu hai ra, ngồi vào bàn công tác, lật xem từ tập tài liệu, không ở để ý tới JaeJoong đang đứng trước chiếc bàn.

Thấy ông Jung  không hề để ý đến mình, ngược lại làm việc của ông, JaeJoong vài lần muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì, đành phải cúi đầu thầm quan sát gian phòng này.

Quả nhiên là ba con, cách bố trí thư phòng cũng tương tự, giống nhau chỉ dùng hai sắc điệu hắc bạch, cả bàn công tác làm bằng gỗ cũng giống nhau, lát thảm thật dày.

Di, ánh mắt xem loạn xung quanh bị khung ảnh đặt trên giá sách hấp dẫn, JaeJoong thật cẩn thận nghiêng đầu.

Ảnh chụp 5 người một nhà, ông Jung đứng chính giữa, vẻ mặt nghiêm túc, bên cạnh là bà Jung cười vui vẻ, đứng bên người bà Jung là một nữ tử tóc ngắn chưa từng gặp qua, nhưng nhìn qua cũng rất quen mắt, chắc là chị Jung Yunhee, chị sinh đôi với Yunho, bên người chị Yunhee là một nam tử cao lớn, mặc trang phục cảnh sát, mày rậm mắt to, chắc hẳn là anh rể của Yunho, ánh mắt lướt đến bên kia, Jung Yunho đứng bên cạnh ba, bộ dáng cừu đại khổ thâm, người này, rất không thích chụp ảnh.

Thoạt nhìn,Yunho giống như rất giống ba, mà chị Yunhee thì giống mẹ.

Đáy lòng âm thầm cười trộm, ánh mắt JaeJoong tiếp tục lướt sang bên cạnh, một tập tài liệu thật dày, tràn ngập chữ là chữ lộ ra.

JaeJoong nghiêng người về phía trước dò xét, lúc này mới thấy rõ mở đầu tập tài liệu vậy mà lại có tên của cậu, những tờ tài liệu rậm rạp sau chắc chắn là tài liệu về cậu.

Ba Yunho đã điều tra cậu!

JaeJoong cả kinh trong lòng, vốn bởi vì thái độ của bà Jung mà trầm tĩnh được đôi chút, thì bây giờ tâm lại lo sợ đi ra.

“Nhìn đủ?” Cố ý phớt lờ Kim JaeJoong, ông Jung nghiêng đầu nhìn JaeJoong ngưng trọng, đứa bé này có vẻ rất tốt, “Biết vì sao tôi tìm cậu không?”

“Con……”

“Rời khỏi Yunho, những chuyện cũ trước đây tôi sẽ bỏ qua hết,” Jung phụ cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, nhưng miệng lại nói thêm, “Xóa bỏ toàn bộ.”

“Thực xin lỗi, bác trai, con không thể đáp ứng.” JaeJoong cắn môi dưới, thái độ thật kiên định, cậu không thể mất đi Yunho, đồng dạng, Yunho cũng không thể không có cậu.

“Nga?” Jung lão gia chọn mi, bàn tay đang lật tài liệu dừng lại một chút, đột nhiên cười nói, “Cũng đúng, có Yunho, nửa đời sau của cậu ăn mặc không cần phải lo, đứa em nuôi ngôi sao kia của cậu đệ cũng có thể sống tốt qua ngày, không cần cậu phải tạm nghỉ học đi làm kiếm tiền.”

Từng chữ, từng lời để lộ ra ông đã điều tra thấu triệt gia thế của JaeJoong nên rất khinh miệt, ông Jung lại tiếp tục: “Vậy được, chỉ cần cậu rời khỏi Yunho, tôi có thể cho cậu một khoản tiền, đủ cho cậu và em trai cơm no áo ấm sống tốt nửa đời sau, như thế nào?”

“Với con mà nói, Yunho là vật báu vô giá.” Thái độ của ông Jung làm cho JaeJoong thực không thoải mái, cậu đành đứng thẳng lưng, ngạo nghễ nhìn nam nhân trước mặt.

“Ha ha, vô giá, đó là bởi vì cậu còn chưa trải qua cảm giác đường cùng, cực hạn.” Không thèm để ý JaeJoong đang tức giận, ông Jung nói tiếp: “Cậu đại khái còn chưa rõ thủ đoạn của Jung gia đi, chỉ cần tôi muốn, chờ cậu bước ra khỏi cửa nhà này, cậu chỉ còn là một kẻ nghèo hàn, hai bàn tay trắng, Yunho cũng không giúp được cậu.”

“Con hiểu.” JaeJoong không chút nào lùi bước, “Cho dù đi ra khỏi ngôi nhà này, con phải ra đường ăn xin, con cũng sẽ không rời khỏi Yunho, con nghĩ, Yunho – anh ấy cũng sẽ không buông tay con ra.”

“Người trẻ tuổi, không cần quá tự mãn.” Ông Jung nghe xong lời JaeJoong nói, rốt cục ngẩng đầu nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mắt rất kiên định, bức ra luồng sát khí mà năm đó trà trộn vào hắc khổ luyện được chèn ép JaeJoong.

“Con không dám, con chỉ là tin tưởng tình cảm từ trước đến nay của con và Yunho.” Không chút nào sợ hãi nhìn thẳng vào hai mắt của ông Jung, JaeJoong tiến lên hai bước, đứng sát cạnh chiếc bàn.

“Tình yêu, cậu – một người con trai nói chuyện tình yêu cùng con tôi, mặt cậu để ở đâu? Tôi cũng không nhớ rõ con mình là đồng tính luyến ái.” Ông Jung rất giận dữ, vỗ mạnh lên bàn.

“Con không phải, Yunho cũng không phải, chúng con bất quá là gặp lẫn nhau và yêu nhau mà thôi.” Ánh mắt JaeJoong sáng quắc, hai tay ấn cạnh bàn, “Bác trai, thực sự thật có lỗi, cho dù thực áy náy không thể đem lại cho Yunho một cuộc sống bình thường, nhưng tuyệt đối con sẽ không rời khỏi anh ấy.”

“Bởi vì, chỉ có con, mới có thể cho Yunho hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?” Ông Jung trào phúng hỏi lại, “Cậu cho là, nếu không có điều kiện sinh tồn hậu đãi, nó còn có tinh lực cùng cậu trải qua cái gọi là tình yêu?”

“Jung,.Co và tình yêu, cậu đoán nó sẽ lựa chọn cái gì?”

“Anh ấy sẽ chọn con.” JaeJoong chắc chắn.

Jung Yunho sẽ không lựa chọn tình yêu, cũng sẽ không lựa chọn công ty, hắn chỉ biết lựa chọn mình Kim JaeJoong.

“Ha ha ha.” Jung lão gia đột nhiên cất tiếng cười to,“Tôi hiện tại có chút hiểu được Yunho vì sao sẽ lựa chọn cậu?”

“Bác trai.” JaeJoong thấy ông Jung cười to, muốn rèn sắt khi còn nóng, lại bị ngăn cản.

“Bất quá, tôi còn là hy vọng con mình có thể sống cuộc sống của một người bình thường.” Ông Jung cầm lấy tập tài liệu trên bàn, đưa cho JaeJoong, “Tôi biết cậu thực kiên định, nhưng là có lẽ nhìn xong cái này, cậu sẽ thay đổi chủ ý.”

“Đây là?” JaeJoong tiếp nhận tài liệu, tò mò lật xem, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc lạ thường, “Đây là……”

“Đây là giấy khai sinh của cậu, phía dưới có địa chỉ là bệnh viện, và số chứng minh nhân dân người khai sinh.” Ông Jung mỉm cười mang theo niềm tin chiến thắng nói, “Han JaeJoon, chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, cậu có thể tìm được ba mẹ ruột của cậu, cuộc trao đổi này, thực có lời phải không?”

“Người yêu có thể sẽ tìm, nhưng là ba mẹ chỉ có một mà thôi.”

“Con……”

“Không cần phải gấp gáp, cậu có thể từ từ suy nghĩ.” Ông Jung cười cầm tách trà lên, chậm rãi thổi thổi, vừa quan sát biểu tình của JaeJoong.

Tại sao có thể như vậy!

Vì sao ông Jung tìm được tin tức của ba mẹ ruột cậu?

Cậu  thừa nhận, hơn hai mươi năm qua, rất nhiều lần cậu tự tưởng tượng ra bộ dáng ba mẹ mình, rồi nghĩ vì sao bọn họ vứt bỏ mình, rồi lại nghĩ có thể sẽ có một ngày gặp lại bọn họ.

Cho dù, ba mẹ nuôi đối với cậu tốt lắm, Junsu cũng coi cậu là anh ruột, nhưng là, bản năng ruột thịt trong người làm cho cậu vẫn nhịn không được muốn tìm kiếm thân nhân duy nhất huyết mạch tương liên với chính mình.

Chính là, thật vất vả cậu mới tìm được người bạn đáng giá phó thác cả đời, chẳng lẽ thật sự phải bắt cậu mang tình yêu đổi lấy tin tức của ba mẹ ruột sao?

Tình yêu và tình thân thật sự không thể có cả hai sao?

“Con……” JaeJoong mân mê miệng, ánh mắt lóe ra, thật sự rất khó xử, một bên là Yunho không thể bỏ, một bên là ba mẹ hơn 20 năm mới có thể gặp mặt, cậu nên chọn bên nào mới tốt.

“Nghĩ xong chưa?” Ông Jung ung dung buông chén trà, nhìn vẻ mặt khó xử cảu JaeJoong.

“Thực xin lỗi!” Lại một lần nữaxin lỗi, JaeJoong đem tài liệu thả lại trước mặt ông Jung, “Con không thể đáp ứng.”

“Cậu không muốn?”

“Đúng vậy, con không muốn.” JaeJoong đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh gia đình thật lâu, “Con thừa nhận, con rất muốn biết ba mẹ ruột là ai, cũng rất muốn tìm được bọn họ.”

“Nhưng là, Yunho không phải là lợi thế dùng để trao đổi. Nếu mất đi Yunho, đó là đại giới phải trả để tìm được bọn họ, con …… Thà rằng buông tay.” Gian nan phun ra hết câu, JaeJoong muốn tiếp tục giải thích thêm, “Con tin tưởng, sẽ có một ngày có thể dựa vào năng lực của chính mình tìm được bọn họ.”

“Thật sự không hối hận?” Ông Jung đứng dậy, “Cậu phải biết rằng, thế sự vô thường, luôn luôn có bất trắc, phong vân.”

“Này, chính là mạng của con.” Chậm rãi nói xong, JaeJoong khom người, “Con sẽ chịu trách nhiệm và đối mặt với sự lựa chọn của chính mình.”

JaeJoong nói xong, thấy ông Jung thật lâu không thèm nói gì thêm, đột nhiên từ đáy lòng tràn ra một cỗ tưởng niệm Yunho.

Muốn gặp hắn, hận không thể lập tức bay đến trước mặt hắn.

Nói cho hắn, em không muốn chúng ta tách ra.

“Bác trai, nếu không còn chuyện khác, con cáo từ trước.”

“Đứng lại!” Mặt âm trầm nhìn JaeJoong xoay người, ông Jung lên tiến, “Kim JaeJoong, cho dù thế nào cậu cũng sẽ không rời khỏi Yunho.”

“Vâng.”

“Tốt lắm, chỉ cần cậu đáp ứng một điều kiện của tôi, hoàn thành, tôi liền thừa nhận quan hệ của cậu và Yunho, hơn nữa, sẽ tự mình công bố với mọi người.”

“Điều kiện là gì ạ?” Cảm giác được có chút hy vọng, JaeJoong dừng lại cước bộ.

“Rời khỏi Hàn Quốc, đến chỗ tôi sắp xếp, trong một thời gian nhất định, không được nhờ ai giúp đỡ, tự mình thành lập công ty, kiếm được một số tiền tôi muốn, cậuphải biết rằng, Jung giachúng ta không cần người vô dụng.” Ông Jung yêu cầu nhìn như rất đơn giản hợp lý, nhưng một người vừa mới tốt nghiệp sinh sống tại một nơi xa lạ dốc sức bắt đầu một công ty, kì thực là vạn phần làm khó dễ.

“Được.” Kim JaeJoong không chút nghĩ ngợi đáp ứng, một chữ ‘được’, nói năng cũng rất có phách.

“Như vậy, một lời đã định.” Ông Jung vươn tay, thấy JaeJoong kiên định nắm lấy tay ông, lại nói, “Hy vọng cuộc đối thoại của chúng ta ngày hôm nay có thể trở thành bí mật của hai người chúng ta.”

“Con hiểu.” JaeJoong gật đầu, “Con cáo từ trước, qua thời gian nghỉ trưa, con còn muốn trở về làm việc.”

“Cậu không cần phải đi làm.” Ông Jung mở ngăn kéo ra cầm vé máy bay, “Đây là vé máy bay, sáng ngày mai cất cánh, hiện tại cậu có thể trở về thu thập hành lý.”

Vừa mới đáp ứng điều kiện, chỉ biết bọn họ sắp sửa ly biệt, nhưng không nghĩ đến, ly biệt nhanh như vậy đã đến.

“Nếu hối hận, tôi cho phép cậu đổi ý.” Ông Jung nghiền ngẫm nhìn ánh mắt JaeJoong.

“Không, cám ơn bác cho chúng con cơ hội này, con sẽ cố gắng,” Lại cúi đầu thật sâu, JaeJoong nói, “Con đi trước đây, bác trai.”

Xoay người xuất môn, không có thấy phía sau có ánh mắt thâm ý khác, JaeJoong xuống lầu, xin lỗi bà Jung đang muốn giữ cậu lại ăn cơm, nói lời từ biệt, cự tuyệt hảo ý của người ta cho người đưa mình về, tự lái xe rời đi.

“Anh nói cái gì với nó đó?” Gặp JaeJoong đầy cõi lòng tâm sự rời đi, bà Seo Heun lập tức chất vấn lão công nhà mình, “Anh nói cho em biết, anh thực thích đứa nhỏ này, em không cần soạn lại kịch cũ.”

“Đứa bé này rất tốt, cũng có cốt khí, đối Yunho cũng thiệt tình.” Ông Jung ở trước mặt ái thê rốt cục dỡ xuống ngụy trang, thở dài một tiếng, “Nhưng là, nó dù sao cũng là con trai, hai người bọn họ cùng một chỗ chung quy xã hội sẽ không dung tha.”

“Anh, lão cũ kỹ.” Bà Seo Heun giơ tay nhéo lỗ tai ông Jung, “Có Jung gia, có thanh danh của anh, ai dám nói ba nói bốn.”

“Chúng ta không thể che chở cho bọn nhỏ cả đời.” Ông Jung nghĩ con gái lớn sớm ra đi, khẽ cắn môi, “Tôi không muốn hai đứa nó bước theo vết xe đổ của Hee.”

“Ông không cần như vậy, đừng mang cái chết của Hee quy kết lên người mình.” Bà Seo Heun thu hồi tay, vỗ vỗ bả vai ông Jung, “Hiện tại chỉ còn mỗi mình Yunho, em muốn con hạnh phúc.”

“Thôi, chúng ta cứ chờ xem nghị lực của đứa bé kia đi.” Không nghĩ nhiều lời trước mặt lão bà, mắt nhìn ra phía đại môn xa xa, buồn bã nói.

Tương lai, phải dựa vào hai người các con tranh thủ.

“Ôi chao,Youngie, anh JaeJoong đâu?” Nghỉ trưa chấm dứt, Shim ChangMin từ trên lầu đi xuống, lấy lí do muốn tìm tài liệu đến xem JaeJoong, nhưng lại chỉ thấy cái bàn rỗng tuếch.

“Tổng giám đốc.” Youngie đứng dậy, “Tôi cũng không biết, giữa trưa kêu anh JaeJoong đi ra ngoài ăn cơm, kết quả vẫn không thấy, lúc tôi trở lại, chỉ thấy di động đặt trên bàn, áo khoác cũng không thấy đâu, Ki nói hình như anh ấy nghe xong điện thoại liền đi ra ngoài.”

“Điện thoại?” Chẳng lẽ là có hẹn với anh Yunho, ChangMin bát quái nổi lên tâm tình muốn quấy phá, mở di động JaeJoong ra, nhìn hai cái đầu to nổi trên màn hình bĩu môi, mở nhật kí điện thoại xem xét.

Sao lại là số lạ?

Tùy tay ấn nút gọi đi, ChangMin dán điện thoại bên tai, nghe thấy lời mở đầu rất quen.

Này, này không phải, chú Lee mà anh Yoochun từng miêu tả qua lão quản gia nhà anh Yunho sao, sao lại thế này.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh JaeJoong bị ép đi diện thánh, ôi mẹ của con ơi, ChangMin cảm thấy toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bất chấp việc phải quay trở về văn phòng, cầm lấy di động JaeJoong gọi đi.

“Alo, bảo bối.” Thanh âm Yunho ngấy nị truyền đến, Shim ChangMin nhịn không được run rẩy.

“Anh, em không phải  bảo bối của anh.”

“ChangMin?”

“Vâng, chính là em.”

“Có chuyện gì? Sao em lại cầm di động của JaeJoong?”

“Anh, anh JaeJoong giống như bị ba anh gọi đi rồi.”

“Cái gì?”

Bên kia, một tiếng thét kinh hãi vang lên, sau đó là thanh âm của một vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng bước chân, sau đó, điện thoại cắt đứt.

Chỉ mong hai người gặp may mắn, A men.

ChangMin ở trước ngực làm động tác chữ thập, sau đó quay về văn phòng hội báo tình huống cho YooChun.

Hết chương 52

Nhè: ta đã quay trở lại, mn nhớ ta không??

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Một bình luận về “Chương 52 – Cảm ơn em!”

Bình luận về bài viết này