Phần 10 – Người thứ ba (Hoàn)


Phần 10 (Hoàn)

Tác giả: Trùng Cảnh Chỉ Hi

 

Hàng xóm của tôi, là hai nam nhân rất đẹp trai. Mỗi khi, tôi nói bọn họ rất đẹp trai, Trịnh Duẫn Hạo liền gõ đầu tôi nói không lớn không nhỏ phải gọi hắn là chú, Kim Tại Trung lại cười nói tôi có ánh mắt, sau đó, tôi liền cướp kimchi hắn làm cho Trịnh Duẫn Hạo ăn sạch.

 

Tôi là Chỉ Tiểu Hi, năm ấy, tôi gặp bọn họ, Kim Tại Trung bốn mươi lăm tuổi thích nắm tay bụng mỡ Trịnh Duẫn Hạo, chậm rãi tản bộ trong khuôn viên chung cư.

 

Sinh nhật 21 tuổi của tôi, ba tặng một món quà lớn, đó là một căn hộ cao cấp gần biển của tập đoàn Hằng Vũ mới xây thêm năm nay. Tầng 10, thực may mắn, đứng ở đây mà ngắm biển là tốt nhất. Điều này, đương nhiên không phải ba tôi dốc lòng chọn lựa, mà là vì tập đoàn của ba chính là đối tác cung cấp nguyên vật liệu xây dựng cho dự án này, tổng giám đốc Hằng Vũ lễ phép, chu đáo, để biểu đạt ý nguyện hợp tác vui vẻ, thành công, cho nên. . . . . .

 

Tôi nhai kimchi Kim Tại Trung làm, lần đầu tiên hướng hắn khen ngợi, tôi sống trong tòa nhà này, ở một mức độ nào đó thì, coi như là Trịnh Duẫn Hạo tặng cho tôi! Đối với người mình say mê, thần tượng quen thân, tôi hưng phấn dị thường, Kim Tại Trung lại ngay cả liếc mắt đều lười nhìn một cái, chỉ lo chăm chăm nhìn cái máy tính phê duyệt công việc nguyên bản không thuộc sự quản lý của hắn cũng như phòng Kinh doanh, thản nhiên nói:

 

“Cơm chực đã ăn xong, liền rửa sạch chén bát đi, rồi về nhà mà ngủ.”

 

Tôi nuốt xuống kimchi đang nhai dở, thu thập bàn ăn, trợn trắng mắt liếc Kim Tại Trung một cái, hắn đối với tình địch – tôi luôn khinh thường do một nguyên nhân, đại khái bởi vì lúc trước, tôi dùng ánh mắt trong veo, lung linh nói cho Trịnh Duẫn Hạo:

 

“Trịnh Duẫn Hạo, anh tuyệt đối là hình mẫu lí tưởng của tôi.”

 

Lúc sau, Trịnh Duẫn Hạo hung hăng gõ đầu tôi, nói:

 

“Chú chỉ nhỏ hơn ba cháu 7 tuổi, không lớn không nhỏ, gọi chú đi!”

 

Tôi xoa xoa đầu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn và Kim Tại Trung, ai có thể tin tưởng hai người bọn họ đều đã hơn 40 tuổi a, thoạt nhìn rõ ràng là chỉ hơn – 30 thôi, bảo dưỡng tốt như vậy mà không muốn người khác khen ngợi sao?! Nhưng, thật ra Kim Tại Trung, lại nở nụ cười thân thiện, xoa xoa đầu tôi:

 

“Nha đầu, tuy rằng, em hơi ngốc, nhưng ánh mắt cũng không tệ lắm, đến, gọi tiếng ‘anh’ nghe một chút. . . . . .”

 

Có ai có thể tin tưởng giám đốc Kinh doanh – Kim Tại Trung lừng lẫy công trạng mở rộng thị trường cho Hằng Vũ làm người khác kinh sợ, cư nhiên lại lén bày ra bộ dáng như vậy; đương nhiên, hai năm trước, tôi cũng sẽ không nghĩ đến, tôi cư nhiên sẽ cùng tổng giám đốc Hằng Vũ và cánh tay đắc lực của hắn sẽ trở thành hàng xóm trên tầng dưới tầng.

 

Căn hộ gần biển này bị tôi để không nửa năm từ lúc được ba tặng, hai mươi mấy tuổi đúng là thời gian tốt đẹp nhất của đời người, thích đi ra ngoài ngoạn nháo, nhưng cũng nhanh chóng trêu chọc phải những tên ngu ngốc, ví dụ như, một tên đầu đầy rơm rạ, tên bại gia chi tử mang theo chiếc xe thể thao mới tinh mạc danh kì diệu theo đuổi, sau lại vì muốn được yên tĩnh, tôi liền trốn tới đây, nhưng ngày hôm sau, tôi ngạc nhiên phát hiện, bại gia chi tử kia lại cầm một bó hoa lớn, ở dưới lầu đối diện hát vang cái gì đó, chịu không nổi, rất mất mặt a!

 

Tôi bưng một chậu nước, thầm nghĩ lấy tốc độ sấm sét phải đem ‘tiếng ồn’ kia tiêu diệt, chờ nước chảy từ tầng 10 xuống, mới phát hiện tầng 10 thật sự là rất cao, quá trình nước rơi xuống, bại gia chi tử đã phát hiện ra, lại bởi vì tốc độ gió làm lệch lạc, nên hơn phân nửa chậu nước dường như đều dừng xuống những người vô tội mang theo đồ vật qua đường tiến vào khu chung cư.

 

Lúc ấy, tôi sửng sốt một chút, nhưng lập tức xuất môn xuống lầu, nhiều năm qua, ba tôi giáo dục khắc sâu chính là, không ai sẽ gánh vác trách nhiệm cho tôi khi chính mình làm sai. Cho nên, tôi phải hướng những người qua đường xin lỗi. Rất nhiều năm sau, tôi thường xuyên nói, cũng may có những lời ba dạy, tôi đúng lúc xuống lầu, mới có thể quen biết đến Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung, mới có thể mỗi ngày đi ăn chực a, nhưng mỗi khi tôi nói như vậy, Kim Tại Trung đều cau mày hỏi lại, vậy ba không dạy hất nước xuống đường qua cửa sổ là sai sao?

 

Lúc chạy xuống đến nơi, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo như trước cao ngất bị ướt đứng tại nơi đó, tuy rằng khóe mắt có một vài nếp nhăn nhợt nhạt, vẫn ngăn không được khí thế anh tuấn cao ngất như cũ, tóc có chút ướt dính trên trán, một tay buông xuống gói đồ vừa mua ở siêu thị, tay còn lại vẫn giữ nguyên, cầm gói đồ lớn khác, vội lấy tay lau lau nước trên trán, tôi vốn tưởng rằng khẳng định sẽ bị mắng, chính là hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn qua, rồi nói với bại gia chi tử:

 

“Dùng phương thức này theo đuổi được tình yêu, cậu cảm thấy có giá trị không?”

 

Ngữ khí hắn nói chuyện rất nhẹ, cũng không mang theo ánh mắt sắc bén, chính là khí tràng cường đại đến mức làm cho bại gia chi tử kia trong khoảng thời gian ngắn liền á khẩu, hắn quay đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, lại tiếp tục hỏi:

 

“Huống hồ, dùng phương thức như vậy đều theo đuổi không được tình yêu, cậu cảm thấy tất yếu có nên tiếp tục không?”

 

Lúc vào đại học, thường nghe bạn cùng phòng nói, nam nhân bước vào tuổi 40, chính là bắt đầu hồi xuân, hương vị, khí chất, tinh thần toàn bộ đều được làm mới hoàn toàn, cả người tản mát ra hơi thở tối hấp dẫn, khi đó tôi không tin, nhưng từ giờ khắc này, Trịnh Duẫn Hạo làm tôi tin tưởng những lời đó.

 

Bại gia chi tử còn chưa kịp nói gì, liền có người đi tới. Đó là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy Kim Tại Trung, mãi cho đến sau đó rất lâu, tôi cũng không tin, năm ấy, tôi quen biết bọn họ, hai người đều đã hơn 40, hắn mặc quần áo thể thao màu trắng, rất khác biệt với Trịnh Duẫn Hạo, trong tay chỉ cầm một cái chìa khóa xe, lúc đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Duẫn Hạo. Khi nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo ướt sũng, mất hứng rõ ràng, nhíu chặt mày:

 

“Em chỉ mới đi đỗ xe một chút, anh đã ướt sũng thế này.”

 

Nhìn thấy hắn, Trịnh Duẫn Hạo bật cười, đường cong trên khuôn mặt đều nhu hòa, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ:

 

“Tình yêu của giới trẻ có thể thế nào, nha đầu kia cự tuyệt người ta, anh bị vạ lây.”

 

Kim Tại Trung ngẩng đầu, rất tự nhiên thay Trịnh Duẫn Hạo lau nước trên mặt, thoáng liếc mắt về phía tôi một cái, lòng tôi run lên, sau đó, hắn nói thêm:

 

“Vậy, anh còn không biết tránh đi sao? Sao vậy, thần kinh vận động hỏng hết rồi?”

 

Nhìn Kim Tại Trung như vậy, Trịnh Duẫn Hạo lộ ra tươi cười ôn nhu, cúi đầu nhìn thoáng qua gói đồ lớn trong tay mình không chịu buông ra nãy giờ, nói:

 

“Trong này, có tương ớt mới mua a, em thèm ăn đã lâu, khó khăn lắm hôm nay mới có thời gian quay về cửa hàng nhỏ bên cạnh trường trung học cũ để mua, vừa rồi không dám có hành động lớn, nếu bị đổ đi thì làm sao ăn được nữa.”

 

Kim Tại Trung nghẹn một chút, muốn phát tác, chính là nhìn bộ dáng đó của Trịnh Duẫn Hạo, lửa to liền nhanh chóng tan biến. Nhặt lấy gói đồ rơi trên mặt đất, xoay người đối với bại gia chi tử nói:

 

“Cậu ở chỗ này sao?”

 

Bại gia chi tử sửng sốt, hiển nhiên bị Kim Tại Trung hỏi có chút bất thình lình, uỡn cổ nói:

 

“Không thì làm sao, nếu muốn tôi cũng có thể dễ dàng mua được!”

 

Kim Tại Trung nở nụ cười, hoàn toàn bất đồng với nụ cười ôn nhuận dành cho Trịnh Duẫn Hạo, mang theo chút khinh thường, hình như có thêm chút nguy hiểm.

 

“Chung cư của Hằng Vũ sẽ không bán cho loại người như cậu, cho cậu mười giây để biến mất, nếu không tôi sẽ cho bảo vệ tống cậu ra ngoài.”

 

Bại gia chi tử tuy rằng không cam tâm, căm giận than thở câu gì đó, liền xoay người lái xe ly khai. Thấy ‘tiếng ồn’ đi rồi, lòng tôi thập phần vui vẻ, trên mặt lộ ra tươi cười, đối với Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung còn thật sự nói lời cám ơn.

 

Tuy rằng, Trịnh Duẫn Hạo bị tôi làm cho thực thảm, nhưng lại đối tôi gật gật đầu nói:

 

“Xin chào, chú là Trịnh Duẫn Hạo, ba cháu là bạn đối tác mà chú rất kính trọng, nha đầu, bảo vệ tốt chính mình, đừng để ông ấy lo lắng.”

 

Khẩu khí người lớn mười phần, nhưng là hắn mặc thường phục so với ba tôi căn bản là người của hai thế hệ?! Tôi vừa muốn mở miệng, chợt nghe Kim Tại Trung nói:

 

“Chỉ tổng là một người khôn khéo, sao có con gái ngốc như vậy chứ?”

 

Kim Tại Trung thực hiển nhiên bởi vì tôi làm Trịnh Duẫn Hạo ướt sũng mà canh cánh trong lòng, sao lại nhỏ mọn như vậy?! Bất quá, tuy rằng tôi không quan tâm lắm chuyện công việc của ba, nhưng quá trình tổng giám đốc Hằng Vũ gây dựng sự nghiệp mấy hôm trước mới xuất hiện trên tạp chí, Trịnh Duẫn Hạo, tôi vẫn nhận ra được, chỉ là có chút kinh ngạc, hắn cư nhiên ở cùng tòa nhà với mình, càng kinh ngạc là hắn ở tầng 11, nhưng kinh ngạc nhất chính là, hắn cùng cánh tay đắc lực – Kim Tại Trung sống cùng nhau.

 

**

 

Có hôm, ba đột nhiên đến thăm, tình cờ Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung cũng đang ở nhà, nên mời bọn họ ăn cơm. Trong bữa cơm, nhìn Trịnh Duẫn Hạo và ba khách sáo hàn huyên, tôi mới cảm thụ sâu sắc sự thật Trịnh Duẫn Hạo đã hơn 40 tuổi, nhưng là lúc ba bắt tôi gọi là Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung là chú Trịnh, chú Kim, tôi không thể nhịn được nữa xoay người xem thường, quay đầu nhìn Kim Tại Trung, quả nhiên, đang đen mặt.

 

Tôi dám đánh cược, là bởi vì hành động của ba tôi chứng minh tuổi tác của hắn, mà hết sức bất mãn.

 

Sau lại, bởi vì ưu thế địa lý, lại dựa vào thân phận con gái của bạn tốt, tôi thường đến nhà bọn họ ăn chực, Kim Tại Trung đại khái bởi vì lúc trước tôi nói một câu Trịnh Duẫn Hạo là hình mẫu lý tưởng của tôi, nên rất không thiện cảm, nhưng mỗi lần đến chơi, hắn cũng đều tự nhiên làm thêm đồ ăn, còn hỏi tôi:

 

“Đến tuổi rồi còn không chịu kết hôn, lập gia đình đi, theo hai nam nhân chúng tôi làm cái gì?”

 

Tôi uống một ngụm canh hắn ninh, ngon đến mức tôi nghĩ mình đã cắn đứt lưỡi, vì thế tôi có thể hiểu được vì sao tổng giám đốc tập đoàn Hằng Vũ luôn từ chối những buổi xã giao không cần thiết để về nhà. Nhìn Kim Tại Trung luôn róc sạch thịt mỡ, rồi mới ninh một chén canh phù hợp riêng cho Trịnh Duẫn Hạo, tôi mỗi lần đều lớn tiếng, tương lai muốn lập gia đình, nhất định phải tìm được người chồng biết nấu ăn.

 

Nhưng mỗi lần nói như vậy, Trịnh Duẫn Hạo sẽ lộ ra mỉm cười rất hạnh phúc, đắc ý nữa? Hắn liền vỗ vỗ đầu tôi, nói:

 

“Nha đầu, người như Tại Trung rất khó tìm, tìm không được cũng không sao, có thể bảo chồng từ từ học, đừng nóng vội.”

 

Ai nói muốn tìm người như Kim Tại Trung?! Nếu quả thật tìm được người như hắn, chẳng phải lúc tôi hơn 20 tuổi, hắn cũng hơn 20 tuổi, nhưng lúc tôi hơn 30 tuổi, hắn cũng chỉ hơn 20 tuổi, vậy, lúc tôi 40 tuổi hắn mới chỉ hơn 30 thôi sao?! Một nữ nhân bình thường, tôi mới không cần tìm người chồng mà vĩnh viễn luôn trẻ hơn tôi 10 tuổi!

 

Đối với quan hệ của bọn họ, kỳ thật lúc đầu kinh ngạc, rất nhanh liền thoải mái, thấu hiểu. Ngày đó, thang máy trục trặc, tôi leo thang bộ đến tầng 6, mệt không chịu được, ngồi nghỉ ngơi một chút, nhận được tin nhắn, đang an vị trên cầu thang liền hưng trí bừng bừng đứng dậy đi tiếp.

 

Tầng dưới có động tĩnh, đại khái là có người bi thảm giống tôi đang cuốc cầu thang bộ, rất nhanh tôi nghe thấy thanh âm đối thoại không lớn lắm, là Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung. Tôi quá hưng phấn, đứng lên vừa muốn nói chuyện, chợt nghe đến thanh âm Trịnh Duẫn Hạo.

 

“Có mệt không a? Anh cõng?”

 

Tôi nghe được Kim Tại Trung bật cười: ‘Xì’.

 

“Đều hơn 40, anh cõng nổi a?”

 

“Em nói gì vậy, lúc học sơ trung bởi vì cô gái họ Đường nào đó và một số người khác thổ lộ với anh, em liền giả vờ chân bị thương, muốn rời khỏi câu lạc bộ âm nhạc, anh sợ tới mức cõng em chạy suốt một tiếng đến bệnh viện. . . . . .”

 

“Chuyện lâu như vậy, anh còn nhớ rõ sao?!”

 

Tôi có thể nghe ra ngữ khí của Kim Tại Trung có chút ngượng ngùng, có chút trách cứ, Trịnh Duẫn Hạo cũng cười, bọn họ lại leo qua vài tầng, tôi lại nghe được thanh âm sột soạt, đại khái Trịnh Duẫn Hạo ngồi chồm hổm xuống:

 

“Lên đi, anh cõng em leo hai tầng.”

 

“Được rồi a, Trịnh Duẫn Hạo, lưng anh vừa mới khỏe hẳn được một tháng, đừng ép nó hỏng nặng hơn.”

 

“Cái này sao có thể lợi hại bằng sức ép trên giường?”

 

Tôi nghe đến đó, mặt đỏ bừng, ngây ngốc đứng tại chỗ, đi không được, mà ở lại cũng không xong. Sau đó, tôi nghe được đại khái Kim Tại Trung đánh hắn hai cái, không biết thế nào, chỉ nghe phía dưới một trận thanh âm hai người nhích tới nhích lui, tiếp theo là bắt đầu tiếng bước chân thật mạnh, tôi nhịn không được cúi nhìn xuống dưới, cư nhiên thật sự nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo cõng Kim Tại Trung leo lên hai tầng. Tôi cũng nhìn thấy một tay Kim Tại Trung vẫn vịn vào tay cầm cầu thang, tựa hồ không dám đem toàn bộ sức nặng đặt trên lưng Trịnh Duẫn Hạo, hai người sắp đi đến tầng 6, Trịnh Duẫn Hạo lung lay một chút, Kim Tại Trung thuận thế nhảy xuống, trong hai người có một người không xong, sắp bị trượt ngã, Trịnh Duẫn Hạo lanh lẹ đỡ lấy Kim Tại Trung, ôm chắc lấy người kia, sau đó, hai người đều ha ha cười.

 

“Trịnh Duẫn Hạo, anh xem đi, anh thật sự đã già rồi, cũng chỉ có em mới dám thu nhận anh.”

 

Trịnh Duẫn Hạo không nói lời nào, hôn lên trán Kim Tại Trung một chút, sau đó cũng không tái cậy mạnh, nắm tay Kim Tại Trung đi tiếp, qua chỗ gấp khúc, ngẩng đầu, liền nhìn thấy tôi đang cứng đờ tại chỗ.

 

Hai người đều cả kinh, nhưng dù sao cũng đã hơn 40 tuổi, tôi nghĩ, dựa vào cuộc đối thoại vừa rồi chắc chắn bọn họ ở bên cạnh nhau rất nhiều năm rồi, cho nên cũng không quá mức kinh hoảng. Trịnh Duẫn Hạo thậm chí cũng không có ý định buông tay Kim Tại Trung ra.

 

Ngạo mạn chậm rãi mở miệng, lộ ra nụ cười phỏng chừng rất khó nhìn, sau đó thật lâu, tôi mới nói với Kim Tại Trung, lúc ấy tuyệt đối không phải bởi vì khó có thể chấp nhận, mà là trong nháy mắt, tôi cảm thấy chính mình như tội phạm đang rình coi bị bắt gian tại trận a!

 

Sau lại, ở nhà bọn họ, tôi ngồi xuống, Trịnh Duẫn Hạo rót cho chén trà, Kim Tại Trung liếc mắt một cái, đổi sang cà phê sữa cho tôi, rồi tiến vào thư phòng, để lại một mình Trịnh Duẫn Hạo ngồi đối diện. Cảm giác giống như đang bị điều tra, chính là Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên ôn hòa nở nụ cười, hỏi tôi:

 

“Sẽ cảm thấy quan hệ của chú và Tại Trung rất kì quái sao? Rất khó có thể chấp nhận?”

 

Tôi uống một ngụm cà phê sữa, nói:

 

“Nghe lời nói thật?”

 

Hắn tiếp tục cười:

 

“Ừ, lời nói thật.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nói ra lời chân thành nhất trong lòng:

 

“Nói thực ra, hai lão nam nhân hơn 40 tuổi, không cưới vợ còn sống với nhau, không phải loại đó quan hệ mới càng kỳ quái?

 

Trịnh Duẫn Hạo sợ run một chút, sau đó bật cười, lại giống bình thường xoa xoa đầu tôi, nhưng lần này không lên tiếng, rất nhanh, không khí bình thản ấm áp đó bị đánh vỡ, Kim Tại Trung từ thư phòng đi tới, trừng trợn mắt:

 

“Nha đầu chết tiệt, ai là lão nam nhân?!”

 

Nhìn thấy ý cười trong mắt Kim Tại Trung dù thế nào cũng giấu không được, còn có Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười ôm vai hắn, tôi cũng chậm rãi bật cười, có lời chưa kịp nói, kỳ thật, lúc ở cầu thang, cũng có chút quái lạ, Trịnh Duẫn Hạo sao không hôn Kim Tại Trung tiếp? Ai, không có cửa đâu.

 

**

 

Từ lúc quan hệ của bọn họ sáng tỏ, người hàng xóm như tôi lại càng không kiêng nể gì chạy tới chạy lui, hơn nữa mạc danh kỳ diệu, tôi cùng Kim Tại Trung đột nhiên thân thiết hơn.

 

Một ngày, tôi đi dép lê chạy vội lên tầng, chính là trịnh Duẫn Hạo mở cửa cho, vừa vào cửa liền gọi lớn:

 

“Lão Kim đâu, lão Kim đâu? Tôi có việc muốn nói!”

 

Trịnh Duẫn Hạo làm động tác im lặng, thanh âm của tôi trong nháy mắt liền nhỏ hẳn, giống như kẻ trộm, nhìn Trịnh Duẫn Hạo, dùng ánh mắt hỏi Kim Tại Trung làm sao vậy. Thanh âm của hắn cũng rất nhỏ:

 

“Có chút sốt nhẹ, mới uống thuốc xong đang ngủ.”

 

Phát sốt a, có nghiêm trọng không, bỗng nhiên tôi nghĩ đến cái gì, chẳng lẽ là miệt mài quá độ?! Giương mắt trừng hắn, Trịnh Duẫn Hạo ngây ra một lúc, lập tức hiểu được, lại gõ đầu tôi:

 

“Tiểu nha đầu, nghĩ loạn thất bát tao cái gì hả. Đúng rồi, có chuyện gì, nói với chú cũng được a.”

 

Hắn rót nước trái cây cho tôi, ngồi đối diện, kỳ thật tôi là đi lên muốn nói cho Kim Tại Trung, từ tháng trước, tôi bắt đầu không ngừng kể về một nam sinh cho hắn, mà hai người chúng tôi đều có hảo cảm với đối phương; hôm nay, người kia rốt cuộc thổ lộ, hảo tiếc nuối, hắn ngủ. Tôi lại đánh giá Trịnh Duẫn Hạo một lần, nhỏ giọng nói:

 

“Mới không nói cho chú.”

 

Cúi đầu uống nước trái cây, lúc ngẩng đầu lên, thấy Trịnh Duẫn Hạo khẽ mỉm cười nhìn mình, tôi một trận ác hàn:

 

“Trịnh Duẫn Hạo, có thể hay không đừng dùng loại ánh mắt tản ra hào quang từ phụ nhìn tôi a?!”

 

Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi thu hồi tươi cười, nhẹ nhàng nói:

 

“Nếu Tại Trung không cùng một chỗ với chú, chắc hẳn em ấy đã có một cuộc sống bình thường, cưới vợ sinh con, bây giờ đứa nhỏ hẳn cũng trạc tuổi với cháu.”

 

Lòng bỗng nhiên nghẹn ngào một chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo, tôi cho rằng mình sẽ nhìn đến cảm giác bi thương hoặc là một cảm xúc khác gì đó, chính là không có, hắn thực bình tĩnh, tôi thật cẩn thận hỏi:

 

“Chú không phải cũng có thể như vậy sao? Có vợ đẹp, con khôn.”

 

Trịnh Duẫn Hạo cười:

 

“Chú có em ấy, là đủ rồi, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chú chưa từng nghĩ tới, nếu không có em ấy cuộc sống của chú sẽ thành bộ dáng gì nữa.”

 

“Hai người. . . . . . hay cãi nhau không?”

 

“Thường xuyên.”

 

“Vậy. . . . . .”

 

Tôi cũng không biết nên nói cái gì, tôi nghĩ hỏi, không có lúc quá khó khăn muốn buông tay sao? Tôi nghĩ Trịnh Duẫn Hạo cũng sẽ nói cho tôi biết có, nhưng sẽ không kể cho tôi nghe, tại sao lại tiếp tục. Đó là loại tình cảm tốt đẹp nhất trong lúc đó thuộc về bọn họ, theo tính cách của Trịnh Duẫn Hạo có lẽ cho tới bây giờ cũng không nguyện ý chia sẽ những kí ức đó cho người khác. Bất kể, chúng tôi là những người chứng kiến, hay là những người thân thiết nhất của hai người kia, thì đối với tình cảm của bọn họ mà nói, dù thế nào đi chăng nữa chúng tôi thủy chung đều là người ngoài cuộc, hắn đứng dậy, nói:

 

“Nước trái cây uống xong, đem cái chén rửa sạch, chú đi xem Tại Trung.”

 

Tôi nhìn hắn đứng dậy, động tác mở cửa phòng thật sự cẩn thận, dường như không có chút thanh âm, sợ quấy rầy tới người đang nằm ngủ.

 

**

 

Sau lại, tôi bắt đầu luyến ái, số lần ăn chực giảm bớt, ngẫu nhiên sẽ ngồi nhờ xe Trịnh Duẫn Hạo đi hẹn hò. Nhưng là cùng bạn trai có cái gì vui vẻ hay tức giận, tóm lại là gió thổi cỏ lay đều thường thường nói cho Kim Tại Trung. Ban đầu, Kim Tại Trung còn có chút kiên nhẫn, nhưng sau khi thấy bạn trai tôi thành thực, hiền lành, thì mỗi lần tôi một oán giận nói luyến ái không thuận, hắn liền đặc biệt bình tĩnh nói với tôi, vậy chia tay đi!

 

Tôi mỗi lần đều ngoan ngoãn câm miệng, hắn liền đeo kính tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nói:

 

“Nếu đã biết không thể tách rồi, thì đừng làm ầm ĩ muốn chia tay, mỗi lần chính mình cũng khó chịu muốn chết, còn làm tổn thương người kia?”

 

Lời nói rất có đạo lý, cũng trạc trúng lòng tôi, nhưng thái độ kinh bỉ làm tôi vô cùng khó chịu, vì thế cãi lại:

 

“Chú có nhiều kinh nghiệm nhỉ? Lúc trước, có phải hay không chú cũng thường xuyên làm ầm ĩ mỗi người một ngả với Trịnh Duẫn Hạo?!”

 

Hắn nở nụ cười, lại đặc biệt không phản bác.

 

Ngày bạn trai cầu hôn, tôi hưng phấn lên tìm Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung, kinh ngạc phát hiện cửa căn hộ của bọn họ không khóa. Gõ cửa không ai trả lời, vội đẩy cửa đi vào, thì ngửi thấy mùi canh thịt.

 

Chẳng lẽ, Kim Tại Trung ninh canh? Tôi hướng phòng bếp đi tìm, nhìn thấy trước cửa có thùng đồ đã được đóng gói, đi tiếp mới nhìn thấy Kim Tại Trung đang dựa vào kệ bếp làm bằng đá cẩm thạch một mình lăng lăng xuất thần tại đâu đâu.

 

Tôi gọi một tiếng, hắn không phản ứng, lại gọi tiếng thứ hai, hắn mới ngẩng đầu, tôi hỏi làm sao vậy, hắn nở nụ cười, thực bình tĩnh nói:

 

“Không sao, Duẫn Hạo bị tai nạn trên đường về nhà, chân bị thương, chú về xếp ít quần áo, tiện thể làm chút canh xương mang qua bệnh viện.”

 

“Nghiêm trọng không?”

 

“Không nghiêm trọng, gãy xương cẳng chân mà thôi, không sao, không sao.”

 

Hắn nói tới hai lần câu ‘không sao’, vừa làm cho tôi an tâm, mà cũng vừa an ủi chính mình, tôi nhìn ra được hắn thực lo lắng, dù hắn thực tĩnh lặng, không có biểu hiện gì là sốt ruột, thẳng đến lúc nồi canh sôi sùng sục, hắn cho thêm muối.

 

“Lão Kim, chú đang cầm chính là đường.”

 

Hắn ngây ra một lúc, cười khổ một chút, đổi lọ muối nêm thêm, lại lần nữa mở nắp vung ra. Tôi nhìn hắn như vậy, có điểm khó chịu, liền khuyên:

 

“Không sao đâu, chú đã nói không nghiêm trọng không phải sao.”

 

Tựa hồ cảm thấy được bị nhóc con an ủi, rất mất mặt, Kim Tại Trung đứng thẳng dậy dựa vào kệ đá cẩm thạch, có chút chua sót nở nụ cười, hắn hít một hơi thật sâu, thật sâu, chậm rãi thở đều, giống như đem tất cả tâm tình đều sửa sang tốt, sau đó liếc tôi một cái, nói:

 

“Thật là. . . . . . Đã lớn tuổi rồi. . . . . .”

 

Tôi hoảng sợ, bình thường cùng hắn tiếp xúc rất nhiều, tôi biết Kim Tại Trung đặc biệt không thích người khác nói đến tuổi tác, nhưng giờ này khắc này, hắn nói như vậy, lại làm cho tôi ẩn ẩn bất an, sau đó hắn xoa xoa huyệt Thái Dương.

 

“Nhận được điện thoại, thật sự sợ tới mức trái tim ngừng đập, dù cho rất nhiều người ở trong điện thoại cam đoan Duẫn Hạo chỉ bị thương ở chân một chút, không nghiêm trọng, chú cũng không tin. Tự mình lái xe đến bệnh viện chứng thực thật sự không sao, mới trở về ninh canh, chuẩn bị đồ. Thật sự rất mất mặt, đi được đến cái tuổi này rồi, còn ngược lại hay lo được lo mất . . . . . .”

 

Tôi không biết an ủi hắn như thế nào, loại cảm xúc lo được lo mất bởi vì chút vấn đề đơn giản liền biến thành chuyện phức tạp, làm cho người ta ngọt ngào, lại làm cho người ta ưu thương, giúp hắn sửa sang lại mọi thứ, nhìn hắn cẩn thận múc canh vào bình giữ nhiệt, tôi hỏi hắn một chuyện khuôn sáo cũ rích.

 

“Chú. . . . . . rất yêu, rất yêu Trịnh Duẫn Hạo, phải không?”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, cười:

 

“Đều hơn 40 tuổi, còn nói cái gì mà yêu hay không yêu, chú chỉ biết, vô luận anh ấy biến thành cái dạng gì, tốt đẹp, hay xấu xa cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.”

 

Đưa hắn đến bệnh viện, nhìn đến Kim Tại Trung khôi phục thái độ bình thường quở trách Trịnh Duẫn Hạo lái xe không cẩn thận, và cũng là tôi lần đầu tiên nhìn thấy Kim Tại Trung ở hành lang bệnh viện giống như tổng giám đốc xử lý công việc, ra lệnh cho thư kí của Trịnh Duẫn Hạo sắp xếp dự án phát triển tiếp theo của Hằng Vũ như thế nào.

 

Xong xuôi, thú kí rời đi, Kim Tại Trung lại lần nữa trở lại phòng bệnh, cầm chén canh trên bàn, uy Trịnh Duẫn Hạo.

 

“Tại Trung, tay anh không bị thương, anh tự mình làm được.”

 

Trịnh Duẫn Hạo tựa hồ đối với việc tôi chứng kiến toàn bộ quá trình có điểm ngượng ngùng, Kim Tại Trung lại không để ý đến hắn, múc thìa canh, thổi nguội uy một ngụm lại một ngụm, quay đầu lại nhìn tôi hơi hơi cười, sau đó lại quay đầu nói cho Trịnh Duẫn Hạo:

 

“Anh phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không tham gia không được hôn lễ của nha đầu kia, nó sẽ mang thù a.”

 

Trịnh Duẫn Hạo thực vui vẻ, vừa uống canh vừa hỏi rất nhiều chuyện, tôi liền cười một chút rồi khoe ra, Kim Tại Trung không thể nhìn dáng vẻ đắc ý đó, liền nói ác độc, có người chịu lấy, nên cảm tạ thần phật, cứ rêu rao khoe khoang thế này cẩn thận vị hôn phu lại đổi ý.

 

Tôi lườm nguýt hắn một cái, nói:

 

“Chú không phải vì ghen tị tôi được mặc áo cưới, mà chú không thể đấy chứ?”

 

Bọn họ hai người ngây ra một lúc, lập tức Trịnh Duẫn Hạo cười ha ha, Kim Tại Trung đang đen mặt liền dịu đi, cư nhiên còn nở nụ cười, gật gật đầu:

 

“Là có chút ghen tị, bằng không. . . . . .”

 

Hắn quay đầu lại, dùng thìa che miệng Trịnh Duẫn Hạo, nhíu mày, nói:

 

“Bằng không, ngày mai, anh mặc áo cưới, chúng ta tổ chức hôn lễ bù!”

 

Ngậm cái thìa, lời nói ra của Trịnh Duẫn Hạo đều thực hàm hồ, tôi nhìn hai nam nhân trung niên đẹp trai, một người muốn nói chuyện, người còn lại cố đút canh, bỗng nhiên rất muốn cười, lại cũng muốn khóc.

 

Sau khi Trịnh Duẫn Hạo xuất viện, vết thương khép lại, mỗi ngày, Kim Tại Trung đều bồi hắn tản bộ trong khuôn viên khu chung cư. Bởi vì chân vừa lạnh nên bước chân Trịnh Duẫn Hạo có chút chậm. Bạn trai tới đón tôi đi thử áo cưới, vừa lúc ở dưới tầng một gặp bọn họ, tôi nhịn không được cười nhạo Trịnh Duẫn Hạo bởi vì ở bệnh viện tĩnh dưỡng mà có bụng mỡ, Kim Tại Trung còn vỗ vỗ bụng Trịnh Duẫn Hạo, cười nói:

 

“Ừ, gần ba tháng!”

 

Tôi và hắn cười không ngớt, Trịnh Duẫn Hạo sắc mặt xấu hổ, bạn trai tôi mạc danh kỳ diệu.

 

Nhìn thấy bóng dáng bọn họ chậm rãi rời đi, tôi bỗng nhiên cảmgiác xoang mũi cay cay, bạn trai hỏi làm sao vậy, tôi chỉ cười nắm tay hắn nói không có việc gì. Ngốc tử này càng sáp mặt lại gần xem xét, thật sự không có nước đọng nơi hốc mắt, mới yên tâm nắm tay tôi đi đến bãi đỗ xe.

 

Trước lúc xe chạy, tôi lại nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng dáng Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung thêm lần nữa.

 

Chú thương chú ấy sao?

 

Không biết, chỉ là chưa từng nghĩ tới, nếu cuộc sống không có em ấy thì sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

 

Chú thương chú ấy sao?

 

Không biết, chính là cho dù anh ấy biến thành bộ dáng như thế nào thì chú cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.

 

Bọn họ không nói cho tôi biết, cái gì là yêu, nhưng lại làm cho tôi khắc sâu, năm tháng đi qua, khi cảm tình trở thành một loại thói quen, cuộc sống sẽ chứa nhiều giọt nước, toàn bộ đều là yêu.

 

= Hết phần 10 =

 

Hoàn.

 

Mười tác giả liên văn viết《 Người thứ ba》chính thức đặt dấu chấm hết cho bức tranh này vào ngày hôm nay. Mười phần, dưới ngòi bút của chúng tôi tái hiện lại quá trình cả đời của YunJae. Có lẽ bút pháp không đủ hoàn mỹ, không tốt, nhưng tâm ý của mỗi người chúng tôi đều là phần tình cảm đẹp đẽ nhất. 

 

Không biết còn có thể cùng hai người đi bao, thật xa, bao lâu, thầm nghĩ luôn luôn có thể tùy ý yêu hai người, hảo hảo bảo hộ, cố lên, YunJae  ^_^, 5 năm hạnh phúc.

 Jung Yunho, Kim JaeJoong, chúng em lấy bút bảo hộ.

10/06/2012.

 

**

Hoàn rồi, hoàn rồi. Vui quá. Tiện thể, chúc hai người, Jung Yunho, Kim JaeJoong, 7 năm hạnh phúc ^_^

Tôi đã giữ đúng lời hứa với cô rồi nhé =)))  Chúc cô mà mn đọc truyện vui vẻ!

Có thể bản dịch không được hay và còn nhiều thiếu sót, mong mn thông cảm và ủng hộ!

 10/06/2014.

 

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Một suy nghĩ 24 thoughts on “Phần 10 – Người thứ ba (Hoàn)”

  1. Haizz! Đọc cả một chặng đường dài từ khi 2 người học mẫu giáo cho đến khi ngoài 40 tuổi ! Đúng quả thật là một chặng đường dài để chứng kiến một tình yêu khắc cốt ghi tâm ! Chứng kiến được sự yêu chiều bảo hộ của Duẫn Hạo dành cho Tại Trung từ khi còn là một cậu bé. Chứng kiến được sự tuỳ hứng bốc đồng nhưng lại suy nghĩ vì người kia của Tại Trung trong suốt 10 phần của truyện ! Thật sự ko biết cảm giác của ta bg là gì nữa ! Hình như là có chút tiếc nuối vì phải tạm biệt ” Người thứ 3″ ở đây ! Thật ra ta còn muốn chứng kiến nhiều đoạn ngắn trong cuộc sống của họ cho đến, khi họ về già và mất đi !
    Bị khóc rồi nè ! Cảm ơn các nàng đã edit câu chuyện hay như thế này ! Và cũng rất cảm ơn mười tác giả đã cùng nhau viết nên ” Người thứ 3″ ! Chờ gift 10/6 thôi :))

  2. cảm ơn nàng,hay thật sự rất hay,bộ này nhẹ nhàng nhưng chân thực,thật sự yêu bộ này chết đi được huhuhuhuhuhuhu

  3. Đọc xong truyện này không thể không com. Bộ truyện mang lại quá nhiều cảm xúc. Không nghĩ thời gian trôi qua nhanh vậy. Biết DBSK cũng được gần 10 năm, đắm đuối vì Yunjae cũng gần chừng đó thời gian.Những moment của họ bây giờ không còn thì nhờ những fic tuyệt vời như vậy tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu và niềm tin của mình dành cho họ.Không chỉ 10 năm này mà 10 năm sau và sau sau nữa.Tuổi bồng bột, tuổi trẻ và cả tuổi già đều muốn gắn với họ. Đã, đang và sẽ mãi yêu và chờ họ. Cám ơm các bạn đã edit những fic tuyệt vời như vậy. Cố gắng lên nhé. Luôn ủng hộ các bạn. Cuối tuần này mình sẽ đi quán cf Jholic của Jaejoong. Hy vọng có duyên gặp được Jaejoong. Sẽ gửi tặng các bạn tấm hình nhé. ^^

    1. Ss biết DB được 10 năm rồi, em xin được gọi ss là ss. Em cảm ơn ss đã đọc, cmt, và ủng hộ cho bọn em ạ. Tuy ngắn nhưng mà rất hay ss nhỉ. Bọn e sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!
      Mặc dù có chút ghen tị nhưng em thật tâm hi vọng ss gặp được JaeJoong ^^. Chúc ss ngày chủ nhật sắp tới vui vẻ và hạnh phúc!
      Có hình thì cho em xin với ạ. Cảm ơn ss nhiều!

      1. Em thích cả 5 người ạ, cũng thích YunJae. Em thích DB5 trước rồi mới thích YJ, em mới chỉ thích được hơn 6 năm thôi ss à, lên c3 em mới biết đến DB. Vâng, em cũng muốn có cơ hội được gần các anh nhưng hiện tại tiềm lực không đủ a ~ ss đang sống ở Hàn hay chỉ sang đi du lịch thôi ạ. Gặp được anh cũng khó mà ss nên lần này không được đành cố gắng thêm vài lần nữa 🙂

  4. ss đang học ở đây. thấy có nhiều bạn đi gặp được lắm. còn nói chuyện được lun ah. sắp tới có fan meeting rồi concert rồi album j đó nữa. nhưng mà không biết làm sao đi được. ss cũng k có wen biết ai trong fandom này nọ. không biết có fan Việt ở bên này không nữa. nên hơi bùn ah TT_TT

    1. Ghen tị với fan Hàn quá =.= lâu lắm rồi em cũng không tham gia fandom, cũng chẳng quen bạn cass ở Hàn cả, 3 lão chuẩn bị album thì có nhiều sự kiện lắm, cố tham gia hết ss à. Cứ đi 1 lần chắc sẽ quen nhanh thôi. Hồi trước em cứ ngại chứ giờ cứ dính đến 5 người là em cố hết sức ^^

  5. Cô à đoạn này này “Mỗi khi, tôi nói bọn họ rất đẹp trai, Trịnh Duẫn Hạo liền gõ đầu tôi nói không lớn không nhỏ phải gọi hắn là chú” không lớn không nhỏ là Duẫn Hạo nói về tuổi hay muốn nói với cô ấy là không biết lớn nhỏ :3

    1. Cô thi được mấy môn rồi, để dành hôm nay mới đọc ý hả? Chỗ đó là ko biết lớn nhỏ, cũng có chút xíu ý tứ nói về tuổi tác, là vì Chỉ Tiểu Hi luôn coi YJ như anh chứ ko phải chú nên tôi để là không lớn không nhỏ :3

  6. cám ơn editor đã làm fic này đọc thấm lắm muốn khóc luôn rồi T.T
    thật cảm động tình cảm của 2 anh cùng nhau suốt đời dù là thời quấn tã hay đến lúc 40 50 vẫn cứ như vậy, khiến bản thân cũng muốn có một tấm chân tình như thế thật ghen tị với họ

  7. rất cảm động.rất xúc động.viết rất hay.tuy 10 chương 10 ng viết nhưng ko hề lệch lạc.ko hề sáo rỗng mà tiếp nối.đan xen và hòa vào nhau.lần đầu đọc bộ truyện mà ngẫm nghĩ nhiều như thế.cảm thấy mình nuối tiếc 1 cái gì đó.tuổi thanh xuân điên cuồng của mình ko bộc lộ hết cái ngông hay bị kìm hãm cái ngông của mình mà cứ hề hề trải qua nhàm chán và vô vị chăng * cười* các tác giả làm mình thấy hoài niệm và rất nuối tiếc.nhưng lại chẳng lấy lại đk.cái tuổi này ko thể ngông đk nữa rồi.cái mình ko nuối tiếc nhất có là là bỏ ra tuổi thanh xuân gần 9 năm điên cuồng yêu.điên cuồng theo đuổi những chàng trai năm ấy cùng sát cánh bên nhau và tách nhau ra nhưng vẫn giữ tình cảm nguyên vẹn.cảm ơn tác giả đã viết và edit bộ truyện này.^^ già rồi.ko thể theo đuổi những gì tuổi trẻ theo đuổi.chỉ âm thầm như ngọn lửa cháy âm ỉ mà thôi ^^

  8. thích nhất là chương cuối này, đọc xong lòng cứ âm ỉ rưn rứt, khóc ko được mà cười cũng ko xong, chương cuối để tỷ Chỉ Hi viết đúng là đi vào lòng người, nhẹ nhàng, êm đềm, nhìn qua thì chả có gì, mà rất lâu sau đó cũng không thể quên được ……thêm nữa, qua ngòi bút của tỷ ấy thấy hình tượng Yun và Jae rất thực, dù chi tiết trong truyện có lẽ diễn tả tính cách khá đa dạng nhưng tui thấy luôn mang một cái khí chất ôn nhu, trầm ổn, sức mạnh nội tâm và tình cảm cực kì trưởng thành. đáng để tui ngày đêm mê mệt, từ truyện Ngủ Đông tới bộ này .. thực sự….. muốn đọc tiếp quá…

  9. xin lỗi vì đọc chùa nhà bạn suốt hai năm qua mà không cmt gì, mình không phải fan YJ hay fan DBSK mình chỉ đơn giản là người qua đường hàng ngày nghe con bạn ngồi kế kể chuyện về YJ thôi, mình thích đọc fanfic nên mới biết tới nhà bạn, mấy truyện kia mình đã đọc hết nhưng truyện này là mình ấn tượng nhất, đọc cách đây gần 1 năm rôi mà bây giờ đọc lại vẫn không kìm nén cảm xúc được, mình không hiểu tình cảm của YJ ngoài đời nhưng trong truyện mình lại thấy nó rất đẹp, khắc cốt ghi tâm, 10 phần đứng dưới lập trường của người thứ 3 để đánh giá tình cảm ấy là chân thật nhất, sâu sắc nhất. Có lẽ dù sau này có nhiều fanfic về YJ hơn nữa thì đây cũng là bộ mình nhớ nhất, cảm ơn nhà bạn đã edit.

    1. Mình rất thấy cmt của bạn, đáng nhẽ là phải rep cho b từ lúc đọc được cmt nhưng mà dạo gần đó mình bận quá, lúc rảnh rỗi thì đã qua lâu lắm rồi, với cả mình thực sự ko biết tl ntn mới phải. Mình hơi tiếc một chút là bộ truyện này hơi ngắn chỉ có 10 phần thôi nhưng đúng thật là một bộ truyện rất hay rất nhiều cảm xúc. Cảm ơn b vì đã thích b edit, cứ đọc chùa thoải mái mình ko câu nệ, wellcome ^^

  10. Tình cờ đọc đc fic đúng 10/06/2016. Bao nhiêu cảm xúc dâng trào, về YJ, về chặng đường họ đã đi qua, đều đã 30 rồi… Đến cái tuổi như trong fic, hi vọng còn có thể đc nhìn thấy họ

Bình luận về bài viết này