Phần 9 – Người thứ ba


Phần 9

Tác giả: Trạc Việt

 

Tôi tin tưởng tình cảm mãnh liệt, đáng tiếc không tin tình yêu. Mỗi khi có người muốn vượt qua phòng tuyến tiến nhập trái tim mình, tôi sẽ châm điếu thuốc, thong thả mà thật sự nghiêm túc nói, đừng theo tôi đề cập tới tình yêu.

 

Tôi là Kevin, năm ấy, gặp bọn họ, Trịnh Duẫn Hạo cười rộ lên khóe mắt sẽ có một ít nếp nhăn khêu gợi, Kim Tại Trung nói đó là chạm trổ của tình yêu xuyên qua năm tháng.

 

Trên màn hình trong phòng họp chiếu tin nhà nghỉ thuộc dự án Trúc Khê của Hằng Vũ xảy ra sự cố. Sự kiện lần này là do việc thu hồi đất xây dự án dựng lên, bởi vì lúc trước, có một người sống ở đó do không hài lòng với điều kiện Hằng Vũ đưa ra mà cự tuyệt di dời, Hằng Vũ nhiều lần phái người đến khuyên bảo nhưng không có kết quả, cuối cùng hai bên xảy ra xung đột; Giám đốc dự án của Hằng Vũ – Văn Huy ra tay đánh người đàn ông chủ hộ bị thương nghiêm trọng. Theo hình ảnh đưa tin tại hiện trường quan sát lại, lúc ấy tình trạng vô cùng hỗn loạn và kịch liệt, vị chủ hộ kia lại rất nóng nảy hơn nữa đặc biệt cáu kỉnh, gắt gỏng, nhiều lần cầm vũ khí trong tay uy hiếp Văn Huy, lúc Văn Huy đoạt được vũ khí, người kia lại dùng ngôn ngữ, hành động khiêu khích nên mới không cẩn thận đem vũ khí đập vào đầu đối phương làm đối phương bị thương, lâm vào hôn mê.

 

Sau khi chiếu xong hình ảnh, tôi ý bảo nhân viên bật đèn lên, “Sự kiện lần này đại khái chính là như vậy, hiện tại người đàn ông chủ hộ đang nằm ở trong bệnh viện, chưa tỉnh lại, người nhà của hắn đã đem chuyện này làm ầm đến giới truyền thông. Chúng ta phải nhanh chóng hành động, trong vòng tám tiếng lên kế hoạch chi tiết, giải quyết tường tận, sau đó liên lạc với lãnh đạo công ty Hằng Vũ, cùng phối hợp với bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này. Ai còn có vấn đề gì nữa không?”

 

Xem mọi người phía dưới có vẻ không còn vấn đề gì, tôi vỗ vỗ tay, “Ok, hành động.”

 

Tám giờ sau, tôi cầm tài liệu rời khỏi công ty.

 

Tôi là Kevin, là tổng giám đốc công ty quan hệ công chúng Kevin, hiện tại chính là đang lái xe đi gặp Tổng giám đốc Hằng Vũ – Trịnh Duẫn Hạo thỏa thuận cách giải quyết chi tiết. Hằng Vũ có thể xem là một doanh nghiệp hàng đầu quốc nội, tự nhiên sớm đã có hồ sơ nằm trong tập tin dữ liệu khách hàng của công ty chúng tôi, cho nên tôi đối với Hằng Vũ cũng coi như hiểu biết. Hằng Vũ luôn luôn chú trọng trách nhiệm xã hội và hình ảnh công ty nên được giới doanh nghiệp đánh giá rất cao, nhưng chuyện lần này có thể đả kích rất sâu tới Hằng Vũ, một khi xử lý không tốt, không chỉ hình tượng tích lũy trong nhiều năm qua khó giữ được, mà còn sợ dự án Trúc Khê đã được đầu quá nhiều tư nhân lực, tài lực cũng bị ngâm nước. Cho nên nguy cơ lần này vô luận là như thế nào đều có ý nghĩa trọng đại đối với kết quả kinh doanh, với hình ảnh của Hằng Vũ, đột nhiên tôi nhớ tới một câu thành ngữ vừa mới học qua không lâu, cũng không biết dùng trong trường hợp này đúng hay không —— một lần quang vinh tất cả quang vinh, một lần tổn hại tất cả tổn hại.

 

Thư kí Kelly của tôi, ngồi vào chỗ phó lái, “Em nhớ rõ gặp qua tổng giám đốc Hằng Vũ – Trịnh Duẫn Hạo một lần trong bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty.”

 

Tôi trêu chọc cô ấy, “Nga? Đó là chuyện cách đây rất lâu rồi.”

 

Kelly thật thẳng thắn khai báo, “Hảo nam nhân kiểu gì cũng làm cho người ta vừa gặp đã thương, vừa thấy liền khó quên.”

 

“Vậy, sao em không theo đuổi người ta? Anh nhớ rõ trên tài liệu khách hàng có phương thức liên hệ mà.”

 

Mắt Kelly trợn trắng, “Anh ấy có tiếng là người đàn ông độc thân hoàng kim, nhiều thiên kim tiểu thư, người mẫu đều công kích không nổi cửa ải khó khăn, em mới không tự làm mình mất mặt.”

 

Tôi nhìn nhìn bản đồ trên xe xem mình có lái sai hướng hay không, tôi luôn luôn không giỏi trong việc xác định đường đi, “Có lẽ người ta liền thích cô bé lọ lem thì sao?”

 

“Em đây thành thật tin tưởng anh ấy thích nam nhân! Bất quá, ông chủ – anh cũng coi như là kim cương vương lão ngũ, sao vẫn không chịu tìm bà chủ cho chúng em?”

 

Không nghĩ tới đề tài sẽ chuyển dời đến trên người mình, “A, anh luôn luôn bước qua vạn bụi hoa, mà không phiến lá dính thân.” (Đại khái chỉ những người yêu đương lăng nhăng khắp nơi mà không phải chịu trách nhiệm với ai.)

 

“Anh chính là gặp một người yêu một người, không hiểu chân ái!” Tiếp theo, Kelly nói sang chuyện khác, “Chuyện Hằng Vũ lần này thật sự rất khó giải quyết, sớm biết rằng làm quan hệ công chúng cũng không dễ, sao lúc trước em bị gì mà lại đâm đầu vào làm việc này.”

 

Tôi cười lắc đầu, “Em thực nghĩ làm quan hệ công chúng chính là mặc lễ phục dạ hội, mang kim cương tham gia party? Rất nhiều thời điểm chúng ta nhận nhiệm vụ đều là vào lúc lâm nguy.”

 

Kelly nhún nhún vai, “Hy vọng lần này cũng có thể thành công trở về.”

 

Hai mươi phút sau, tôi cùng Kelly tới Tổng công ty Hằng Vũ, dưới sự dẫn dắt của thư kí Trịnh Duẫn Hạo đi vào văn phòng Tổng giám đốc. Kỳ thật lúc trước đã thấy qua phong thái của Trịnh Duẫn Hạo trong bữa tiệc, bất quá đó là gặp mặt cá nhân xã giao ngoài giờ, ở nơi làm việc gặp lại, người nam nhân này lại cho người ta cảm giác rất không giống nhau. Hắn đứng dậy cài lại tây trang, động tác giỏi giang mà tràn ngập hương vị nam nhân, bước đi trầm ổn lại có vẻ phóng khoáng, hoạt bát, ánh mắt nhìn người khác chuyên chú chân thành, biểu tình nghiêm cẩn nhưng không quá cứng nhắc, rập khuôn, hiểu biết vô số, tôi nhịn không được tán thưởng trong lòng. Hắn đi tới bắt tay với tôi, “Công ty quan hệ công chúng Kevin tiếng lành đồn xa, hy vọng hết thảy đều có thể thuận lợi.”

 

Tôi gật gật đầu, “Tiếng lành đồn xa không dám nhận, bất quá, tôi dám cam đoan mỗi một người trong công ty sẽ dốc hết toàn lực làm việc.”

 

Trịnh Duẫn Hạo cười cười, dẫn tôi vào phòng khách của Phòng Tổng giám đốc, tôi lấy bản sao tài liệu từ trong tay Kelly bày ra cho hắn xem, sau đó ý bảo Kelly đi ra ngoài trước. Trịnh Duẫn Hạo lại gọi Kelly lại, “Phiền toái cô đem bản sao tài liệu kế hoạch đã chuẩn bị đưa hộ thư kí cho tôi, cô ấy tự biết phải giao cho ai.”

 

Kelly nhìn nhìn tôi, tôi gật gật đầu, cô ấy mới cầm bản sao kế hoạch đi ra ngoài.

 

Kế tiếp một giờ, cả phòng khách có vẻ thực im lặng, Trịnh Duẫn Hạo một mực cúi đầu xem bản kế hoạch giải quyết, thẳng đến hắn xem xong tờ cuối cùng, mới ngẩng đầu, “Tôi cảm thấy bản kế hoạch thực hoàn mỹ.”

 

Tôi cười cười, “Cám ơn.”

 

Hắn nhíu mày, “Tổng giám đốc tự mình tới xin lỗi đích xác có vẻ thực chân thành.”

 

Tôi nghĩ đến hắn cảm thấy làm như vậy sẽ tổn hại tới uy nghiêm Tổng giám đốc của hắn, chỉ phải giải thích, “Câu thông được quan hệ công chúng trong tình trạng đang nguy cơ rất trọng yếu, mà thái độ chân thành là quan trọng nhất. Tuy rằng trên nguyên tắc công ty có thể cử một người lãnh đạo nào đó đi giải thích, xin lỗi cũng được, nhưng là thành ý không khỏi có chút không đủ.”

 

Hắn nhìn tôi, “Anh có thể hiểu lầm rồi, tôi thật sự cảm thấy làm như vậy rất tốt. Nếu đều đã quyết định Hằng Vũ sẽ gánh vác trách nhiệm, tôi là Chủ tịch lại là người ra quyết định đương nhiên sẽ phải đi đầu làm gương cho mọi người.”

 

Tôi tán thưởng nhìn nam nhân đối diện này dám làm dám chịu, co được dãn được, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên cửa phòng khách bị mở ra, một người nam nhân đi vào. Tôi nhìn khuôn mặt xuất chúng của hắn, nhớ lại, thì ra là Giám đốc Kinh doanh của Hằng Vũ – Kim Tại Trung, nam nhân này cũng là một nhân vật truyền kỳ. Hắn với Trịnh Duẫn Hạo cùng nhau thành lập tập đoàn Hằng Vũ, nhưng vẫn ngồi ở vị trí Giám đốc Kinh doanh, lấy công lao của hắn làm Phó tổng giám đốc cũng dư dả, ngoại giới có rất nhiều đồn đoán nhưng vẫn đều không biết được lí do xác thực từ chính bản thân hắn.

 

Kim Tại Trung cũng hướng tôi liếc mắt nhìn một cái, bất quá trong ánh mắt kia rõ ràng có chứa một ít địch ý, khiến cho tôi mạc danh kỳ diệu.

 

Kim Tại Trung đứng trước cái bàn trong phòng khách nhìn Trịnh Duẫn Hạo, “Anh thật sự tính toán tự mình tới nơi xin lỗi?”

 

Trịnh Duẫn Hạo cũng đứng lên nhìn hắn cười cười, ngay cả tôi đều nhìn ra được hắn đối với Kim Tại Trung rõ ràng rất nhu hòa, cũng không phải loại thái độ giải quyết việc chung như đối với tôi, “Ừ.”

 

Kim Tại Trung nói tiếp, “Anh có biết mình là Tổng giám đốc Hằng Vũ hay không, anh cúi đầu đại biểu cho cái gì biết không?”

 

Trịnh Duẫn Hạo tự mình đi tới máy lọc nước rót một ly nước, đưa tới trong tay Kim Tại Trung, “Đại biểu Hằng Vũ gánh vác tất cả trách nhiệm, đại biểu thái độ Hằng Vũ giải quyết vấn đề thực chân thành.”

 

Kim Tại Trung cười lạnh một tiếng, “Hằng Vũ gánh vác trách nhiệm? Rõ ràng chính là tên thần kinh kia càn quấy, đã muốn nhận được số tiền bồi thường gấp hai lần so với người khác còn lòng tham không đáy. Tình huống lúc đó, anh cũng không phải không biết, là tên kia thuê người động thủ động cước đối với Văn Huy, lúc ấy bọn họ nói có bao nhiêu khó nghe, anh cũng biết? Hơn nữa, là hắn chính mình lấy vũ khí ra, Văn Huy chính là bị dồn đường cùng nên xúc động!”

 

Tôi rốt cục biết ngay từ đầu Trịnh Duẫn Hạo nói đến chỗ ‘Tổng giám đốc tự mình tới cửa xin lỗi’ vì sao lại nhíu mày, cũng không phải hắn không tiếp nhận, mà là hắn biết sẽ có người phản đối. Trịnh Duẫn Hạo mím môi, “Cái đó, chúng ta đều biết, nhưng đích thật là Văn Huy ra tay đả thương người kia, người nhà của đối phương lại không thuận theo, không chịu buông tha, bọn họ làm ầm ĩ, có thể kéo dài thời gian, nhưng dự án Trúc Khê chờ không được, Hằng Vũ lại càng không dậy nổi.”

 

Kim Tại Trung phẫn nộ, kích động tương phản rất lớn với Trịnh Duẫn Hạo đang bình thản, “Không thuận theo, không chịu buông tha? Em thấy căn bản là là đổi trắng thay đen!”

 

Trịnh Duẫn Hạo thân thủ lấy qua cái chén nước sắp bị Kim Tại Trung bóp nát, đặt sang một bên, “Chúng ta muốn thương lượng khai phá, các hộ dân lại nghĩ bị cưỡng chế di dời nên mâu thuẫn vốn không còn là chuyện ngày một ngày hai, tên nam nhân kia đích xác quá tham lam, thủ đoạn cũng cực đoan, nếu không phải sự tình liên lụy đến Hằng Vũ, anh nhất định sẽ không buông tha cho hắn.” Tôi nhìn thấy trong mắt Trịnh Duẫn Hạo hiện lên lệ khí hoàn toàn bất đồng so với ánh mắt ôn hòa trước đó một chút, tôi dắt khóe miệng, cảm thấy rất thú vị. Nam nhân này lấy tâm tính bình thản một mực khuyên bảo Kim Tại Trung, lại đem xúc động của chính mình tự che dấu thật sự rất thâm, có lẽ hắn biết, nếu hiện tại chính mình cũng biểu hiện chân thật căm hận chỉ càng lửa cháy đổ thêm dầu, lại không giúp giải quyết vấn đề được tí gì. Hơn nữa, Kim Tại Trung thẳng thắn lanh lẹ, nghĩ cái gì là nói cái đó, nghĩ muốn cái gì là làm cái đó, nếu Trịnh Duẫn Hạo cũng giống như hắn, vậy sẽ rất khó trấn an đối phương. Nghe Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục nói, “Nhưng nếu thật sự có thù báo thù có oán báo oán, sẽ chỉ làm tất cả sự việc lâm vào vòng tuần hoàn chết mà thôi, đối Hằng Vũ mà nói là hỏng bét hết tất cả.”

 

Kim Tại Trung cắn cắn môi dưới, giống như thực gian nan mới tự thuyết phục được bản thân nuốt xuống, nhẹ giọng, “Hằng Vũ phải xin lỗi?”

 

Trịnh Duẫn Hạo cười gật gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Kim Tại Trung nghĩ nghĩ, “Hảo, thăng chức cho em lên làm Phó tổng, em đi xin lỗi.”

 

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, tuy rằng hắn đang cười nhưng thái độ dị thường kiên quyết, “Không được, tuyệt đối không được.”

 

Kim Tại Trung vẫn ẩn nhẫn cơn tức, nhưng giống như bởi vì thái độ này của Trịnh Duẫn Hạo mà nháy mắt bộc phát, hắn một phen nhéo áo Trịnh Duẫn Hạo, “Hằng Vũ không phải chỉ của mình anh!”

 

Tôi ngồi bên cạnh thật không cảm thấy xấu hổ, xung quanh hai người kia giống như có một loại khí tràng vô hình, một khi va chạm là có thể coi tất cả xung quanh hết thảy không tồn tại. Trịnh Duẫn Hạo vẫn như cũ cười, “Lúc trước là em ngại làm Phó tổng có nhiều quy củ mới mặc kệ.” Đáp án công bố, tôi bừng tỉnh đại ngộ. Trịnh Duẫn Hạo nói tiếp, “Anh là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của Hằng Vũ.”

 

Kim Tại Trung giống như sống lại, bắt lấy áo Trịnh Duẫn Hạo càng nhanh, “Anh vẫn còn biết mình là Tổng giám đốc Hằng Vũ? Vậy, anh còn có biết chính mình là Trịnh Duẫn Hạo hay không! Một Trịnh Duẫn Hạo từ nhỏ liền kiêu ngạo đem tôn nghiêm so với cái gì đều trọng yếu hơn cả, anh dựa vào cái gì. . . . . . Dựa vào cái gì mà cúi đầu trước loại người như thế!” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Kim Tại Trung đã không chỉ …  là cảm xúc phẫn nộ tinh khiết mà còn, lúc ở trường đại học từng học qua môn tâm lý, nên nghe ra được trong giọng nói hiện tại của Kim Tại Trung lộ ra một loại đau thương, đau thương giống như không thể bảo hộ được thứ trọng yếu.

 

Trịnh Duẫn Hạo cũng không có hành động gì, “Dựa vào Hằng Vũ là tâm huyết của anh, và cũng là tâm huyết của em.”

 

Kim Tại Trung gật đầu, “Nói cho cùng! Hằng Vũ cũng là của em, em đi xin lỗi có gì không đúng?”

 

Trịnh Duẫn Hạo vẫn như cũ cười nói, “Em nói anh kiêu ngạo, nói anh coi tôn nghiêm so với cái gì đều trọng yếu, kỳ thật là em đang nói chính mình.”

 

Kim Tại Trung nghe xong, đem bàn tay kia đang nắm chặt nhắm thẳng vào mặt Trịnh Duẫn Hạo tiến gần. Ngay tại lúc, tôi đang do dự có nên ngăn cản hay không, hơn nữa hình như cũng đã không còn kịp, nắm đấm Kim Tại Trung đột nhiên dừng lại giữa không trung, hắn cắn răng, thần sắc phức tạp nhìn Trịnh Duẫn Hạo, cuối cùng buông áo đối phương ra, ánh mắt không thèm nhìn Trịnh Duẫn Hạo nữa.

 

Tôi thở ra một hơi, không nghĩ tới hai người này ngay trước mặt đối tác trình diễn tiết mục giằng co khá lâu. Đột nhiên, Kim Tại Trung nhìn về phía tôi, “Anh có thuốc lá hay không?”

 

Tôi xuất ra một gói thuốc lá cùng cái bật lửa ném cho hắn, hắn tiếp nhận châm một điếu, đi đến sát cửa sổ hút vài hơi. Tôi nhìn sườn mặt tinh xảo của Kim Tại Trung khác hẳn với những người bình thường, phẫn nộ, không cam lòng thậm chí còn có đau thương, cuối cùng dưới tác dụng của sương khói chậm rãi lắng đọng lại thành bất đắc dĩ. Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn tôi, làm biểu tình ngượng ngùng, ra hiệu bảo tôi chờ một chút, tôi cười cười ý bảo hắn xin cứ tự nhiên.

 

Trịnh Duẫn Hạo cười khổ hướng Kim Tại Trung đi qua, bắt lấy điếu thuốc lá còn phân nửa trong tay đối phương, “Đừng hút nữa, không phải đã cai từ lâu rồi sao?”

 

Kim Tại Trung nhìn điếu thuốc trong tay Trịnh Duẫn Hạo, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương, hít sâu một hơi, “Anh, con mẹ nó . . . . . Chính là một tên hỗn đản, ích kỷ.”

 

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên nở nụ cười, “Đúng, anh như vậy. Em cũng vậy.”

 

Kim Tại Trung cũng cười, thân thủ sửa sang lại áo sơ mi với cà vặt của Trịnh Duẫn Hạo bị vò nát lúc nãy, bất đắc dĩ lên tiếng, “Em mặc kệ, nhưng là anh phải nhớ kỹ, lúc anh đi xin lỗi phải có em đi cùng bên người.” Nói xong cất bước rời đi, đi qua của tôi thời điểm còn nhớ đem bao thuốc và bật lửa trả lại, “Đều là mặt hàng có số lượng hạn chế , coi như anh cũng biết thưởng thức.”

 

Xem ra, trong mắt Kim Tại Trung, tôi ở vị trí đồng lõa đã muốn thâm căn cố đế, dù thế nào cũng không thể làm cho hắn có hảo cảm với tôi.

 

Trịnh Duẫn Hạo nhìn tôi, thật có lỗi cười cười, “Ngại quá, để anh tận mắt thấy. . . . . . mâu thuẫn nội bộ.”

 

Không nghĩ tới, Trịnh Duẫn Hạo có tính hài hước, tôi cũng phối hợp cười cười, “Coi như là cảm thụ trực quan văn hóa của Hằng Vũ.”

 

Trịnh Duẫn Hạo cười gật gật đầu, “Không dọa anh sợ là tốt rồi.”

 

Tôi nhún nhún vai, “Giám đốc Kim quyết đoán, Trịnh tổng nhìn xa trong rộng, trách không được Hằng Vũ trong vòng mười mấy năm liền phát triển thành đế chế thương mại.” Sau đó, tôi cầm bản kế hoạch, chuyển về vấn đề chính, nếu lãnh đạo Hằng Vũ đã xem như hiệp thương nhất trí, hiện tại tối trọng yếu là phải tranh thủ thời gian, “Ngày mai, sẽ tổ chức họp báo trước tiên. Kỳ thật, nghe lời vừa rồi của Giám đốc Kim, tôi đại khái cũng hiểu được lần này phần lớn Hằng Vũ bị oan, nhưng người của mình đả thương người khác là không đúng, người bị thương dễ dàng tranh thủ sự đồng tình của công chúng, cho nên hy vọng thái độ Trịnh tổng nhất định phải thành khẩn. Cố gắng đi đến tận bệnh viện xin lỗi người bị hại và người nhà của hắn; cũng cho thấy lập trường của Hằng Vũ sẽ chi trả tất cả phí chữa bệnh. Toàn bộ quá trình có truyền thông dõi theo, bất luận người nhà của hắn có làm ra hành động quá khích thế nào đi nữa thì Trịnh tổng cũng phải cư xử bình thản.”

 

Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, lại khôi phục khí thế tinh anh, hoàn toàn không đồng dạng như vừa rồi khi đối mặt với Kim Tại Trung, “Tôi hiểu được.”

 

Tôi nghĩ nghĩ, lại dặn thêm, “Nếu thật sự Giám đốc Kim cũng cùng đi, phiền Trịnh tổng có thể chuyển dùm những lời vừa mới của tôi cho cậu ấy.”

 

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên nhíu nhíu mày, nhìn tôi, “Tại Trung, em ấy cũng không phải xúc động hay hành động nóng nảy không nghĩ đến hậu quả như những gì anh chứng kiến vừa nãy, những lời đó, không cần phải nói, em ấy cũng làm rất tốt.”

 

Tôi sửng sốt, không nghĩ tới lời nói thật để ngừa vạn nhất sẽ làm cho một Trịnh Duẫn Hạo hoàn hảo cũng biểu lộ thái độ không vui. Đoạn đối thoại của hai người kia kỳ thật làm cho tôi có chút không hiểu ra sao, rõ ràng là không khí giương cung bạt kiếm, lại ngoài ý muốn làm cho người ta tin tưởng hai người kia tín nhiệm, quan tâm vô tận lẫn nhau. Tôi thầm thở dài, ngoại giới đều đồn đãi phong cách hai người sáng lập ra Hằng Vũ khác xa nhau, đã thế còn có mâu thuẫn, xem ra thật sự không thể tin lời đồn, lấy kinh nghiệm chứng kiến màn vừa rồi mà nói, bọn họ chính là thói quen đem mâu thuẫn: “Giải quyết bên trong “.

 

**

 

Ngày hôm sau, trong buổi họp báo, Trịnh Duẫn Hạo biểu hiện rất hoàn hảo, dù sao cũng là tổng giám đốc tập đoàn lớn, sớm đã thói quen như thế nào để không lộ ra giọt nước nào khi đối mặt với truyền thông.

 

Buổi chiều, đến bệnh viện xin lỗi nhưng chẳng thoải mái, cứ việc thái độ Trịnh Duẫn Hạo rất chân thành, cúi người chín mươi độ, nhưng người nhà người bị thương lại thủy chung không thuận theo, không buông tha. Tôi cũng rốt cục hiểu được vì sao vị Giám đốc Văn Huy kia lại ra tay, nhà này đích xác hoàn toàn không thể nói đạo lý, nóng nảy kích động còn có thể động thủ đánh người, tôi tận mắt thấy cổ Trịnh Duẫn Hạo bị vợ tên kia cào cấu cho chảy máu. Nghĩ lại liền biết tình trạng lúc phát sinh sự việc hỗn loạn như thế nào, hơn nữa, khi đó còn có một ít phần tử xấu chuyên được thuê đi gây sự, Văn Huy nhất thời không khống chế được cảm xúc ra tay đánh người có thể hiểu, đáng tiếc pháp luật không đồng tình. Công chúng không thể hiểu biết chân tướng bắt Hằng Vũ phải thành khẩn giải thích, cho nên Trịnh Duẫn Hạo lựa chọn biện pháp giải quyết này đúng là phương pháp tốt nhất, hơn nữa hiện tại công chúng rốt cục nhìn rõ bản chất người nhà người bị thương, tương lai Hằng Vũ còn tính toán phái người lo liệu tỏ vẻ thành ý đến cuối, kết luận vẫn là Hằng Vũ thắng lớn.

 

Tôi quay đầu nhìn Kim Tại Trung đứng ở phía sau Trịnh Duẫn, có chút giật mình, đích xác hắn vẫn không tiến lên, cho dù Trịnh Duẫn Hạo bị đối phương gây thương tích, tôi cũng chỉ thấy con mắt thâm trầm, tuy rằng cả người lệ khí lại thủy chung không làm ra hành động gì. Tôi nhìn hắn nắm tay rất nhanh, rất chặt nổi cả gân xanh, cười cười, làm khó hai nam nhân rồi, hơn nữa là nam nhân có cảm tình tốt từ lúc cùng nhau gây dựng, giữ vững sự nghiệp cho đến nay, có thể vì đối phương suy nghĩ; tôi thấy nhiều lắm những trường hợp có thể đồng cam cộng khổ gây dựng sự nghiệp nhưng lại không thể cùng nhau hưởng phúc. Rốt cuộc là tình cảm sâu như thế nào mới duy trì hai nam nhân này đi đến hiện tại?

 

Từ bệnh viện đi ra, tránh thoát sự vây quanh của truyền thông, ba người chúng tôi lên xe mà Hằng Vũ chuẩn bị từ trước. Tôi ngồi vào ghế phó lái, Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung ngồi phía sau.

 

Tôi quay đầu nhìn nhìn Trịnh Duẫn Hạo, đem ý tưởng của mình vừa rồi ở bệnh viện về sự việc lần này đều nói đi ra, “Chuyện này rất nhanh sẽ qua đi, Hằng Vũ sẽ có được sự tín nhiệm của công chúng lần nữa, hơn nữa còn có thể được đánh giá cao hơn. Nguy cơ, khủng hoảng, xử lý thích đáng, sẽ chuyển hóa thành cơ hội.”

 

Trịnh Duẫn Hạo cười cười, “Anh nói rất đúng, cám ơn anh, Kevin.”

 

Tôi lại thấy ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo chuyên chú mà chân thành, “Là Tổng giám đốc anh làm quân tiên phong, anh hẳn là nên cảm ơn chính mình.”

 

Kim Tại Trung từ đầu đến cuối không nói chuyện, đột nhiên mở miệng, “Đúng vậy, còn phải tặng huân chương ba sao.”

 

Tôi nhìn mặt Trịnh Duẫn Hạo cười khổ, nhún nhún vai quay đầu đi, từ gương chiếu hậu nhìn đến Kim Tại Trung lấy băng bông và thuốc khử trùng không biết từ chỗ nào biến ra, đại khái chắc vừa mới mua ở bệnh viện, “Để em nhìn xem.”

 

Trịnh Duẫn Hạo cởi cà – vạt, cởi cúc áo sơmi, “Chút vết thương ngoài da mà thôi, không quá nghiêm trọng.”

 

Kim Tại Trung tức giận trả lời, “Vâng, anh tự mình nhìn xem có phải nội thương hay không.”

 

Trịnh Duẫn Hạo thức thời nhắm miệng, một lát sau, lại không chịu nổi cô đơn, “Em cẩn thận một chút, đừng dây thuốc vào áo sơmi của anh.”

 

Kim Tại Trung đại khái thật bị tức hộc máu rồi, “Em tự mình bôi thuốc cho anh, anh còn lo nhớ thương cái áo sơmi?!”

 

Thanh âm Trịnh Duẫn Hạo lại vang lên, “Em đã quên cái áo sơmi này là quà sinh nhật năm trước em tặng anh sao?”

 

Tôi nhịn không được lại nhìn nhìn kính chiếu hậu, không biết là có phải bởi vì bên trong xe không mở điều hòa nên có chút nóng không, mà mặt Kim Tại Trung có chút đỏ lên, “Xem như anh còn có lương tâm.”

 

Tôi cười lắc lắc đầu, hai nam nhân thành thục này chỉ cần sáp lại gần nhau liền biến thành tiểu hài tử, nghĩ Hằng Vũ dựa vào hai nam nhân như vậy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cảm thấy bất khả tư nghị lại giống như đương nhiên. Tôi không khỏi nghĩ tới cảnh tượng mới gặp ngày đó —— Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng lấy điếu thuốc trong tay Kim Tại Trung, Kim Tại Trung dùng ánh mắt đau thương nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói, “Anh, con mẹ nó. . . . . . Chính là một tên ích kỷ, hỗn đản.” Trịnh Duẫn Hạo trả lời, “Đúng, anh như vậy. Em cũng vậy.”

 

= Hết phần 9 =

 

Dự là truyện này sẽ hoàn vào ngày mồng 2 như tiền bối ‘Đế quốc’ của nó =))))

Ta và nàng Jeremy đang hợp tác làm project chúc mừng sn Chơn ca và kỉ niệm 7 năm ngày cưới YunJae, mong mn ủng hộ nhiệt tình ❤

 

 

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Một suy nghĩ 9 thoughts on “Phần 9 – Người thứ ba”

  1. Trên màn hình trong Phòng họp ==> chỗ phòng họp không nhất thiết phải viết hoa đâu

    ,áo sơ mi với cà – vặt,==> cà vạt

    nhìn xa trong rộng,==> nhìn xa trông rộng

    cào cấu cho chảy máy==> máu

    ,còn có một ít phần tưt xấu,==> phần tử

    có thể cộng cam khổ gây dựng sự nghiệp==> thêm vào nguyên cụm đồng cam cộng khổ luôn đi nàng

    tình cảm thâm như thế ==> cái này nên đôi thành tình cảm thân thiết hoặc là sâu đi

    ,đều nói đi ra,hằng vũ sẽ có được sự tín nhiệm==>viết hoa Hằng Vũ nha

    ,Trịnh Duẫn Hạo thức thời nhắm miệng,==> ngậm miệng

    nhìn nhìn kính chiếu hâi===> chiếu hậu

    Còn cái tổng giám đốc thì lúc cô viết hoa lúc không viết nên tôi không biết nó thế nào

Bình luận về bài viết này