Chương 63 – Cảm ơn em!


Chương 63 – Chương cuối: cảm ơn em, vì sẽ ở bên anh mãi mãi

Trong lòng lo âu, bất an; suốt đường Jung Yunho luôn coi ô tô như máy bay, chạy hết tốc độ có thể, chân ga giữ nguyên tư thế, chưa từng buông ra, cảm thấy cảnh vật bên người cấp tốc lui về phía sau, đèn xanh đèn đỏ ở trong mắt hắn căn bản không tồn tại.

Đồng chí Shim ChangMin ngồi phó lái, lúc đầu hoảng sợ siết chặt dây ăn toàn gắt gao nhìn chằm chằm phía trước thay đổi muôn hình vạn trạng, hiện tại đã “chậm rãi, bình tĩnh” chuyển biến thành tư thế ngã chỏng vó trên ghế, bình yên nhìn điện thoại di động, mặc kệ Jung Yunho muốn bay lên trời đến hay muốn độn thổ.

A di đà Phật, dù sao bần tăng đã nhìn thấu hết hồng trần cuồn cuộn.

Thật là điên rồ, sớm muộn gì cũng thành ma cho coi.

“Kéttttttttt ~~~~~~”

Một thanh âm bén nhọn phanh gấp, phá tan giấc ngủ trưa yên tĩnh của mọi nhà, xe thể thao phong cách, màu xám bạc, gấp gáp đỗ trước ngôi nhà cổ kính của dòng họ Jung, bụi đất bay mịt mù, nổi lơ lửng trong không khí, như một bức tranh cổ trừu tượng.

Jung Yunho cũng không thèm quản Shim Changmin ngồi trong xe bị đâm cho nhãn mạo kim tinh, đằng đằng sát khí đi xuống, một cước đá văng hai cánh cửa lớn khép hờ, chim chóc trong sân cả kinh uỳnh uỵch vỗ cánh bay lên, âm thanh sống động làm cho phần lớn người qua đường đều tò mò liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu bước nhanh lướt qua, chốc lát trước cửa chỉ còn lại tiếng gió gào thét cùng với Shim Changmin vẫn còn đứng ngẩn ngở hít bụi.

Thiên sơn điểu phi tuyệtvạn kính nhân tung diệt a.

(Tản Đà dịch:
Nghìn non mất bóng chim bay, 
Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.

Mn có thể tìm hiểu thêm tại http://www.hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=10)

ChangMin ôm ngực cảm khái, dư quang liếc đến Jung đại tổng tài không chớp mắt tiếp tục tiến bước, sát khí ẩn ẩn, vội vàng bước nhanh đuổi theo, thầm nghĩ: Anh Yunho, ai, anh phải kiềm chế chút, tốt xấu gì đó cũng là ba ruột của anh a.

“Jung Yunho, con lại phát điên cái gì nữa?” Đứng đầu danh gia vọng tộc họ Jung — Jung Seong được quản gia nâng dậy, ngay cả gậy chống cũng chưa kịp lấy liền vội vàng từ thư phòng xuống dưới, khuôn mặt đen thui, nghiêm nghị, ngữ khí nghiêm khắc.

Đứa con này rất giống ông, cho nên ông cũng rất đau đầu vì nó.

“JaeJoong đâu?”

Jung Seong nhìn thẳng vào JungYunho, không trả lời, tựa hồ gặp nạn ngôn ngữ chi ẩn, Jung Yunho xem trong mắt, bày ra khí thế bức nhân tiếp tục truy vấn:“Không cần qua loa tắc trách lừa con.”

Hai cha con ai cũng không muốn yếu thế nhìn nhau, Shim ChangMin đứng phía sau chỉ cảm thấy thanh âm sét đánh, điện giật bên tai, đao quang kiếm ảnh trước mắt, Jung gia một già một trẻ chỉ lo bắn điện; ánh mắt lợi hại, sắc bén như dao găm lần lượt ngươi tới ta lui trong không khí.

Tôi có thể ôm đầu ngồi xổm xuống trước được không, ChangMin đứng một bên không biết có nên gia nhập trận doanh, hay vẫn nên ngoan ngoãn trốn xa một chút, không chừng lại bén lửa chảy củi, hại cá trong chậu.

“Mày còn không biết chút lễ nghĩa cơ bản làm con?” Jung Seong tiếp nhận gậy chống quản gia mang đến, giơ ra phía trước: “những gì trước kia tao cho mày, bây giờ trả hết lại?”

“Con thực cảm thấy may mắn vì đã không học được thủ đoạn ti tiện này của ba.” Thần sắc Jung Yunho trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, ngữ khí bén nhọn, hắn thực lo lắng cho Jaejoong.

Trên đường đến, hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, Jaejoong đột nhiên biến mất dù sao cũng chỉ có vài khả năng.

Mặc dù, trước khi Jaejoong rời đi, Jung Seong từng đồng ý nếu cậu hoàn thành yêu cầu thì sẽ không còn can thiệp vào cuộc sống của hai người bọn họ nhưng mấy năm qua, ông luôn tìm mọi cách làm khó dễ, âm thầm giám thị khi hắn bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Hiện tại Jaejoong có sự nghiệp trở về, mềm mỏng không xong nên không biết chừng dùng luôn biện pháp mạnh, nhân cơ hội hắn không chú ý mang Jaejoong đi.

Còn có một khả năng chính là, hiện tại những tác phẩm Jaejoong thiết kế rất nổi tiếng, có lẽ có người bất mãn khi cậu lựa chọn hợp tác với YJ nên lén thỉnh cậu đi.

Chỉ là, trước mắt đối thủ cạnh tranh có năng lực nhất của YJ chính là Jung,.co ; mà người đứng đầu lại là người đang đứng trước mặt hắn – Jung Seong.

Mặc kệ nói như thế nào, Jaejoong biến mất, lão hồ li đều thoát không được can hệ.

“Tên bất hiếu này.” Jung Seong tức giận, bỏ tay vị quản gia ra, giơ quải trượng đánh Jung Yunho, Yunho không tránh không né, một gậy dừng trên vai, nhưng ánh mắt vẫn tập trung nhìn chằm chằm Jung Seong truy vấn:“Ba tính nói con ra sao cũng mặc kệ, nhưng hiện tại, ba phải nói cho con biết ba mang Jaejoong đi đâu?”

“Tao không liên lạc với Jaejoong.”

“Con không tin.” Jung Yunho trảm đinh tiệt thiết (chắc như đinh đóng cột), khí thế sắc bén áp bách đối phương, hướng mọi ngóc ngách tìm tòi.

“Thiếu gia, lão gia thật sự không gọi cho cậu Kim, hôm nay tôi bồi lão gia đến bệnh viện làm kiểm tra định kì, vừa mới trở về,” lão quản gia vẫn trầm mặc đứng một bên nãy giờ, cung kính cúi mình mở miệng, ngữ khí rất thành khẩn,“Tôi nhìn thiếu gia lớn lên, sẽ không lừa gạt cậu.”

“Lão Lee, ai cho chú giải thích với nó.” Thân thể Jung Seong giống như quả thật rất yếu, mới nói có nói mấy câu như vậy liền thở hồng hộc, thái dương ứa mồ hôi lạnh.

“Ba, thân thể của ba?” Jung Yunho dừng lại cước bộ, nguyên lai lão cha có thể lên núi đánh hổ thế nhưng đã trở nên suy yếu như vậy, mà hắn lại không biết.

Vài năm qua, hai cha con bọn họ ngoại trừ gặp gỡ qua loa trong tiệc xã giao, thì đúng là quả thật đã rất lâu chưa gặp nhau.

“Lão gia tái phát bệnh cũ, gần nhất rất vất vả, cho nên trái tim cũng trở nên không tốt lắm,” Lão quản gia vỗ vỗ lưng thuận khí cho ông Jung, xong rồi nhanh chóng đi tìm thuốc,“Thiếu gia đừng lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thì không sao rồi.”

“Ba nên chú ý nhiều về sức khỏe, con có một người bạn bác sĩ nổi tiếng, con sẽ bảo người ta qua xem cho ba,” Jung Yunho lui về chỗ, phân phó cho lão quan gia đứng bên cạnh,“Chú Lee, nhờ chú hảo hảo chiếu cố cho ba con, vài ngày nữa con sẽ qua đây.”

Cúi đầu, Jung Yunho nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, trong lòng ngàn đầu vạn tự, như một cục len bị làm rối, tìm không thấy đầu sợi bị giấu.

Chết tiệt, Jaejoong, rốt cuộc em ở đâu?

Jung Seong đứng trên bậc thang, nhìn đứa con cưỡng chế sự bối rối và bất an chế trong lòng để quan tâm tới thân thể của ông, tiểu quỷ này khi còn nhỏ lúc nào cũng đi theo sau đuôi chị gái giờ đã trưởng thành, kiên cường mà ẩn nhẫn; nhìn đứa con lãnh tình lãnh tính mà vì một người nam nhân chạy ngược chạy xuôi, mồ hôi ướt đẫm.

Yunho, ba làm hết thảy đều muốn tốt, muốn bảo hộ con, chính là hiện tại, ba lại không biết làm như vậy, đến tột cùng là đúng hay là sai?

Ba áp đặt hết thảy, có phải ba nhất sương tình nguyện hay không, hay là lại tự mình đa tình, có phải như vậy sẽ hại cả con và đứa nhỏ thuần khiết kia hay không.

“Yunho,” Thanh âm Jung Seong thốt ra trong nháy mắt, thanh âm khàn khàn nghe qua già nua đi 10 tuổi xuất hiện trong đình viện yên tĩnh, giống như đàn nhị đã thật lâu không dùng đến, trúc trắc mà khó nghe,“Chờ một chút.”

“Ba,” Jung Yunho đưa lưng về phía ông, dừng chân, mệt mỏi mở miệng,“Con rất lo lắng cho Jaejoong, tựa như năm ấy mẹ bị kẻ thù bắt cóc, ba liền giống như bị bệnh tâm thân, con hy vọng ba có thể hiểu cho con, mẹ là mệnh của ba, thì Jaejoong làm sao có thể không phải là toàn bộ của con.”

“Ba đại khái biết Jaejoong ở đâu.”

Giống như sét đánh ngang tai, Jung Yunho phút chốc xoay người, mặt mày vừa vui mừng vừa khó hiểu.

“Ba?”

“Lão Lee, lái xe.”

“Vâng.” Lão quản gia trung thành, tận tâm cúi đầu đi chuẩn bị.

“Đi theo ba, có rất nhiều chuyện đã đến lúc phải giải thích,” Jung Seong chống quải trượng chậm rãi đi trước, tóc hoa râm bị gió thổi loạn, nhìn sắc mặt đứa con thoáng chốc dịu đi, cuối cùng đành nói thêm,“nói rõ ra.”

Một chiếc xe màu đen vô thanh vô tức đỗ trước mặt ba người, Jung Seong được Yunho nâng lên xe, ngồi đối diện Yunho, ChangMin, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lâu thật lâu, ngay tại lúc Jung Yunho hết kiên nhẫn muốn lên tiếng hỏi, thì ông yếu ớt mở miệng:

“Nếu ba không đoán sai, thì Jaejoong chắc là bị mẹ con gọi đi.”

“Không có khả năng.”

Jung Yunho tin rằng bất luận kẻ nào cũng có lý do mang Jaejoong đi, nhưng sẽ không thể tin người mẹ luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, mà duy trì hắn và Jaejoong chính là người mang Jaejoong đi.

“Seo Heun,” Không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt Jung Seong trong nháy mắt trở nên dị thường thống khổ, tiếng nói cũng trầm thấp, khàn khàn,“Từ khi Yunhee qua đời, mẹ con vẫn luôn đau buồn, có lúc bừng tỉnh giữa đêm, cầm lấy tay ba nói, có người muốn hại con, nói Yunhee báo mộng cho bà, lúc trước vì sao không ngăn cản con bé khi nó muốn lấy chồng cảnh sát, mới đầu ba cũng không chú ý, cho đến khi, tình hình đó xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, tinh thần của mẹ con khủng hoảng cực độ, ba mới phát hiện bất thường, đưa mẹ con đi kiểm tra, mới biết được……”

Jung Seong động mi tâm, toát ra một tia yếu ớt hiếm thấy, nửa ngày mới nói tiếp:“Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, chẩn đoán chính xác mẹ con bị rối loạn, có triệu chứng u buồn.”

“Cho nên……” Jung Yunho linh quang vừa hiện, nhớ tới lần đó ba mẹ quyết định vội vàng ra nước ngoài giải sầu,“ba nói mang mẹ ra nước ngoài giải sầu, kỳ thật là đi chữa bệnh.”

“Ừm, bác sĩ nói phương pháp tốt nhất là đổi một hoàn cảnh, cuộc sống mới, cho nên chúng ta mới sang Anh, ở bên kia vừa chữa trị tâm lý, kèm theo thuốc hỗ trợ, vài năm này, bệnh trạng của mẹ con đã giảm bớt rất nhiều, chỉ khi ngẫu nhiên bị kích thích mới có thể thần chí không rõ.”

Jung Yunho bất an sờ sờ móng tay, trong lòng loáng thoáng sáng tỏ, hắn biết ba mình kế tiếp sẽ nói cái gì, đáp án này, sẽ cho hắn biết ngay từ đầu những gì hắn nghĩ đã hoàn toàn sai lầm rồi.

“Cho đến một ngày, bà ấy lên mạng nói chuyện phiếm với một người bạn cũ ở trong nước, biết được chuyện con và Jaejoong qua lại, ban ngày còn cười khanh khách nói cho ba biết nhưng đến buổi tối thì bắt đầu một cơn ác mộng mới, con sẽ bởi vì Jaejoong mà chết.”

“Mẹ đã khắc sâu quá mức cảnh tượng chị Yunhee ngày ấy, cho nên mới chuyển dời hết lên người con.”

“Đúng vậy, qua vài ngày, bà ấy liền đặt vé máy bay về nước, nói là muốn gặp con và Jaejoong, ba sợ bệnh trạng của bà ấy lặp lại, cho nên cũng lập tức trở về theo,” Jung Seong dừng một chút, nhìn Yunho,“Con hiện tại hẳn cũng đã biết May là một sinh viên nghèo vượt khó được ba giúp đỡ, cho nên trước khi rời đi, ba từng phân phó nó thường xuyên báo cáo tình hình của con cho ba; sau khi về nước, ba cũng có liên lạc, nhưng chuyện tình của con và Jaejoong, con bé không chịu hé miệng; mà để báo đáp, nó lựa chọn làm cho ba một việc cuối cùng đó là liên lạc với ban giám đốc tổ chức họp cổ đông lần đó, còn những cái khác nó không nhận lời.”

Sắc mặt Jung Yunho trầm tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại mãnh liệt phong ba, buổi tối mưa bão kia, một cô gái yếu ớt dầm mưa mang tài liệu có liên quan đến sinh tử của công ty cho hắn, nguyên lai cô ấy chưa từng phản bội hắn, phản bội công ty.

“Con quả thật đã hiểu lầm cô ấy.”

“Là ba sai, ba cũng vậy hy vọng con lầm đường, sau khi mẹ con về nước cảm xúc càng ngày càng bất ổn, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, liều lượng thuốc dùng càng nhiều, ba lo lắng mẹ con sẽ làm ra chuyện tình cực đoan, cho nên……”

“Cho nên, ba ép Jaejoong rời đi, đưa ra điều kiện xuất ngoại gây dựng sự nghiệp, làm cho Jaejoong biến mất khỏi Hàn Quốc đến một đất nước xa xôi nào đó, kỳ thật căn bản không phải giao dịch hay điều kiện gì đó, mà chính là trước tiên cứ để Jaejoong tình nguyện đến Paris, sau đó ba sẽ biện pháp làm cho chúng con không còn gặp nhau phải không?”

“Yunho,” Con người rắn rỏi xông ra huyết vũ phong tinh, vậy mà ngay tại giờ khắc này lại cúi đầu, nhẹ giọng nói,“Thực xin lỗi, tha thứ cho ba, Jaejoong, lúc ba vừa thấy đứa nhỏ kia liền cảm thấy rất quen thuộc, khuôn mặt, anh khí của nó quá giống Yunhee, nếu con và Jaejoong ở một chỗ, bệnh tình của mẹ con vĩnh viễn sẽ không thể chuyển biến tốt đẹp, huống chi, ba cũng không muốn con cùng một người con trai khác sống cả đời với nhau.”

“Ba, cám ơn người.”

Jung Yunho tiếp nhận câu chuyện, cầm lấy tay ông Jung, hắn hiểu được, cho dù tất cả mọi người nói tâm nam nhân làm mưa làm gió trên hắc đạo mười mấy năm này lạnh như băng, nhưng là, đối với người nhà, ông lại mềm mại giống một đóa hoa:“Cám ơn ba, cuối cùng cũng không tách bọn con ra.”

“Sau khi gặp mặt, ba phát hiện ra bản thân cũng thích Jaejoong,” Lão nhân đột nhiên sang sảng cười, nếp nhăn trên mặt như đóa hoa mùa thu, tầng tầng lớp lớp; vẻ bề ngoài lãnh khốc nhanh chóng trở nên thật hiền lành, tựa hồ nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Jung Seong nói,“Nó thực có cốt khí, cũng thực yêu con, nếu không phải bởi vì Seo Heun, ba nghĩ dựa những lời mà đứa nhỏ kia nói, ba sẽ không phản đối các con.”

“Nhưng là, Yunho, ba không thể không suy nghĩ cho mẹ con, cho nên khi ba biết Seo Heun tự mình liên lạc với thuộc hạ của mình; cho người điều tra, theo dõi Jaejoong, an bài cơ sở ngầm ở cạnh con, ba cũng không nói cho bất cứ ai, mà lựa chọn giúp Seo Heun làm cho hai đứa hiểu nhầm, tự tách nhau ra.”

“Bởi vì, chỉ có hai đứa vĩnh viễn tách ra, Jaejoong không xuất hiện ở trước mặt …, con sẽ tìm một cô gái mà mẹ thích kết hôn, thì tất cả mọi chuyện mới trở về quỹ đạo ban đầu, bệnh của bà ấy cũng mới có thể chuyển biến.”

“Cho nên ngay từ đầu chính là mẹ ……”

“Yunho, không nên trách mẹ, bà ấy chỉ là quá yêu con mình, lúc thanh tỉnh, bà ấy cũng thực thích Jaejoong, thực duy trì hai đứa.”

Hai cha con nói chuyện với nhau đến đó liền kết thúc im bặt, Jung Yunho chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, hắn vẫn nghĩ ba sẽ cường ngạnh phải tách ra họn hắn ra bằng được, đến cuối cùng người bày ra tất cả chính là lão mẹ vẫn động gào to hô đứng về phía bọn họ.

“Lão gia, đến nơi.”

Hoảng hốt mở cửa xuống xe, Jung Yunho mới phát hiện, đây là nhà cũ rất lâu trước kia của gia đình hắn, mẹ hắn là tiểu thư con nhà giàu muốn lấy ba hắn đành phải rời nhà mẹ đẻ ra ngoài bôn ba, sau đó sinh ra hắn, gia đình 4 người bọn họ từng sống một thời gian trong căn nhà nhỏ bé, cũ nát này.

Mỗi người mang một tâm tư đi tới, kính thủy tinh bị bụi bẩn che kín nhìn không rõ tình hình bên trong, nhưng có thể nghe thấy tiếng khóc của con gái, Yunho và ông Jung liếc nhau, đồng thời bước nhanh vọt tới trước cửa.

“Jaejoong, Jaejoong, em ở bên trong sao?”

“Yunho?” Qua hồi lâu, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc, tảng đá lớn đè ép lồng ngực Jung Yunho đã có thể rơi xuống đất.

“Không được tiến vào, ai cũng không được vào.” Tiếng gầm gừ của nữ nhân vang lên ngay sau.

“Tê ~~~” Jaejoong bị đau, nhịn không được kêu ra tiếng, hòa quyện với tạp âm ồn ào tất cả đều rơi vào trong tai, chờ Jung Seong tìm chìa khóa không nổi, Jung Yunho ra hiệu cho Changmin vẫn đứng ngốc ở một bên, hai người cùng nhau nhấc chân, đại môn gỗ lim bị lực lớn đột kích, ầm ầm ngã xuống đất

Bụi đất dần dần bay đi hết, Jung Yunho mới thấy rõ tình cảnh trước mắt, cảm giác lành lạnh thấm ra từ đày lòng, kinh hồn táng đảm.

Seo Heun cầm một cái kéo sắc trong tay, chĩa mũi nhọn ra ngoài, Jaejoong đứng đối diện, một đôi tay gắt gao cầm lấy cây kéo hướng cậu tới gần, máu đỏ tươi một giọt lại một giọt sượt qua bàn tay đang nắm chặt, rơi xuống mặt đất, như hoa bỉ ngạn nở rộ.

“Jaejoong!” Jung Yunho cùng Jung Seong đồng thời xông về phía trước, Jung Seong nhanh chóng ôm lấy người vợ đang điên cuồng, mơ mơ hồ hồ lâm vào nhớ lại, Yunho thì đau lòng dùng ngón tay bịt chặt miệng vết thương cho Jaejoong,“Thế nào?”

“Không sao,” Jaejoong nhìn thấy Yunho và ChangMin rốt cục trầm tĩnh lại, yên lặng buông tay ra, chiếc kéo vàng sắc nhọn rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm chói tai,“Anh làm sao mà biết được em ở đây?”

“Anh nghĩ em bị ba bắt đi, nên đến tìm ba, kết quả ba nói có thể em ở đây.”

Jaejoong mệt mỏi nhìn người phụ nữ đối diện không ngừng run rẩy dù được ông Jung lãm vào trong ngực, không rõ vì sao vị bác gái thường xuyên đến nhà bọn họ, cười rộ lên lộ hai lúm đồng tiền, luôn từ ái gọi cậu là Joongie lại có thể lập tức biến thành người mắc chứng tâm thần, chỉ vào cậu hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí còn như “người điên” muốn tập kích cậu.

Jung Yunho thấy ba đang lo trấn an mẹ, nhất thời cảm thấy đã không còn gì nguy hiểm, liền lấy khăn tay trong túi quần ra giúp Jaejoong cầm máu, nhỏ giọng giải thích nguyên nhân, sau đó lại hỏi vì sao cậu lại đến đây.

Hai người liên miên thì thầm, Yunho rốt cục đã hiểu rõ chân tướng.

Nguyên lai là lúc Jaejoong đi WC, nhận được điện thoại của mẹ hắn, bà đi ngang qua nhà cũ, nghĩ nơi này có rất nhiều đồ vật cũ của Yunho để lại liền tìm điện thoại công cộng gọi cậu đến xem, quá trình nói chuyện, Jaejoong cảm thấy thân thể bà dường như không khoẻ, hỏi vài câu thì lại phát hiện hô hấp của bà càng ngày càng dồn dập, vì thế cuống quít chạy tới, di động đánh rơi cũng không biết, nhưng đi vào căn nhà này, mới phát hiện, vị bác gái vui vẻ, thích nháo mà cậu biết đã biến thành một người khác.

“Nói vậy là bác trai, bác gái đều có lý do của họ cho nên mới muốn tách chúng ta ra?” Jaejoong suy tư một hồi, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi Yunho.

“Ừm, nhưng Jaejoong……”

Jung Yunho đang muốn mở miệng, lại bị tiếng kêu thê lương của bà Seo Heun đánh gãy.

“Máu, máu, máu chảy thật nhiều!!!” Seo Heun nhìn khăn tay nhuộm máu đỏ liền đánh mất tinh thần, thần sắc thất thường giãy ra khỏi người ông Jung, vọt tới trước mặt Jaejoong, nhìn vết thương trên người cậu, mạnh mẽ ngẩng đầu nắm chặt lấy bả vai Jaejoong, tê tâm liệt phế thốt ra,“Hee, Hee, là mẹ không tốt, mẹ không nên cho con lấy tên kia, là mẹ không tốt, Hee, con hãy tha thứ cho mẹ, Yunhee.”

“Mẹ, mẹ nhìn rõ ràng xem, đó là Jaejoong, không phải chị Yunhee, chị Yunhee đã đi rồi.” Jung Yunho giữ chặt hai tay mẹ mình, hy vọng bà có thể tỉnh táo lại.

“Jaejoong? Jaejoong!” Nghe thấy cái tên này, Seo Heun hoảng hốt thu tay về, lẩm bẩm, đột nhiên chỉ vào Jaejoong gào to,“Chính là cậu, cậu sẽ hại chết Yunho của tôi, đồ sao chổi, cậu sẽ giết Yunho mất.”

“Ông xã, cậu ta sẽ hại chết Yunho, sẽ hại chết Yunho của chúng ta, anh mau đuổi cậu ta đi, nhanh lên.” Ánh mắt mất đi tiêu cự, Seo Heun máy móc lặp lại những lời này, lui vào góc phòng, thân thể không ngừng run rẩy, tóc dài dán tán loạn trên mặt, thoạt nhìn phá lệ thê lương.

“Seo Heun, Seo Heun,” Jung Seong đau khổ, nhưng lại cố gắng cười nhu hòa nói,“Yunho sẽ không chết, đứa bé kia không phải là Yunhee, cũng không phải là Yunho, Seo Heun ngoan, chúng ta về nhà được không?”

“Hắn sẽ hại chết Yunho, nhất định sẽ hại chếtYunho mà.”

“Bác gái.” Ngay tại lúc cục diện giằng co căng thẳng, Jaejoong đột nhiên ôn nhu mở miệng, buông ra khỏi bàn tay Yunho, đến gần người phụ nữ đang vô cùng sợ hãi.

Jung Yunho giơ tay muốn giữ chặt cậu, lại bởi vì ánh mắt kiên định của Jaejoong mà cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.

“Bác gái, con là Jaejoong,” Nam nhân mặc kệ vết thương còn chảy máu trên cổ quỳ gối xuống trước mặt bà Jung, khóe miệng mỉm cười như ánh trăng trời bầu trời nhu hòa mà sáng tỏ.

“Cậu là đồ sao chổi, cậu sẽ hại chết Yunho.” Nghe thấy tên Jaejoong, bà Jung càng thêm nôn nóng, mất bình tĩnh, giơ tay hướng Jaejoong chộp tới, móng tay dài sắc như dao nhỏ cắt qua da thịt.

“Jaejoong!” Jung Yunho muốn tiến lên.

“Suỵt!” Tại Trung quay đầu đầu trấn an hắn, lại quay đầu cười dịu dàng, thanh âm cũng trở nên ôn nhu,“Con sẽ không hại chết Yunho, bởi vì con là người mà chị Yunhee phái tới bảo hộ anh ấy nha.”

“Cậu là người Yunhee phái tới ?”

“Đúng vậy,” Jaejoong thấy bà Jung an tĩnh lại, chuyển tư thế quỳ thành tư thế ngồi bệt dưới đất, dựa vào hai đầu gối bà Jung, kéo tay bà đặt lên khuôn mặt mình,“chị Yunhee nói cuộc sống của Yunho rất vất vả , cho nên bảo con tới bồi anh ấy, cùng nhau chịu khổ, mỗi ngày cùng nhau xem mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng nhau xem hoa nở hoa tàn, cùng nhau già đi, rồi cuối cùng cùng nhau đi gặp chị ấy.”

“Yunhee, con bé không trách tôi?”

“Đương nhiên là không, chị Yunhee nói, bác là người mẹ tốt nhất trên thế giới, chị ấy rất cảm ơn những gì bác đã làm cho chị ấy, hiện tại chị ấy và anh rể ở thiên đường rất tốt, rất hạnh phúc.”

“Thật sự?”

“Thật sự, Jaejoong chưa gạt ai bao giờ.”

“Vậy cậu là thiên sứ sao?”

“Đúng vậy, Jaejoong là thiên sứ.”

“Vậy sao bây giờ cậu lại biến thành người phàm?”

“Vâng, là bởi vì con phải ở bên cạnh Yunho a.”

“Cậu sẽ bay đi sao?”

“Sẽ không,” Jaejoong nhìn bà Jung dần dần an tĩnh lại, siết chặt lấy tay bà, nhưng ánh mắt thì ôn nhu nhìn Yunho,“Bởi vì thiên sứ hạ phàm, vốn không có cánh, chỉ có thể ở tại chỗ này, bảo hộ người mình yêu.”

“Thiên sứ……”

“Vâng.”

……

Bà Jung dưới sự trấn an hạ của Jaejoong dần dần không còn lên tiếng, cuối cùng dựa vào bờ vai cậu nặng nề ngủ.

Jaejoong thở ra một hơi, hướng tới Yunho vẫn khẩn trương nắm chặt tay nhoẻn miệng cười, không gian u ám nháy mắt trở nên sáng ngời, tốt đẹp.

Thái dương dần dần xuống núi, ánh mặt trời cuối cùng đồng loạt xuyên thấu qua cánh cửa nằm bẹp dưới đát, chiếu sáng hai người chật vật ôm nhau trong góc phòng.

Không có khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, không có ngọn đèn sân khấu lấp lánh, không quần áo hoa lệ, không tư thái cố ý kiến tạo.

Nhưng cảnh tượng như vậy, lại tốt đẹp đến mức làm cho người ta khắc ghi cả đời.

“Hai đưa về đi,” Jung Seong đứng một bên nhìn hồi lâu, sau đó đi lên, ôm lấy người vợ nhỏ, đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía bọn họ lên tiếng

“Ba.”

“Yunho, hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về Anh, Jung,.co vẫn giao cho con, bán đi hay sát nhập đều do con quyết định, nhớ chiếu cố Jiyool cho tốt, chờ bệnh tình của mẹ con tốt lên, ba người gia đình con nhớ đến thăm chúng ta.”

“Bác trai,” Thanh âm Jaejoong mang theo nỗi niềm kinh hỉ, còn có chút không thể tin, “con……”

“Còn gọi là bác trai sao?”

Jung Seong mỉm cười, Yunho vui mừng quá đỗi, kéo tay Jaejoong bảo cậu sửa miệng, Jaejoong nhăn nhó dựa vào người Yunho, cuối cùng thanh âm nho nhỏ cảm kích cùng nghẹn ngào vang lên:

“Ba.”

“Ừ, Jaejoong, ba chỉ có mỗi một đứa con, ba liền đem nó giao cho con suốt quãng đời còn lại,” Jung Seong dừng một chút, mới nói tiếp,“chuyện lúc trước là ba mẹ không đúng, hy vọng con có thể lượng giải.”

“Chúng con……”

“Không cần nói them gì nữa, Yunho, mang Jaejoong trở về đi, người trẻ tuổi, nên có cuộc sống của chính mình, sau này, sống cho tốt.”

“Vâng!” Yunho nhìn người ba đứng bên cửa sổ thật lâu mới rời đi.

Đây là lời hứa của hai cha con bọn họ, cũng là lời hứa của những người đàn ông với nhau.

Nắm tay nhau tiêu sái ra khỏi căn nhà cũ, Yunho và Jaejoong đồng thời ngẩng đầu nhìn bị bầu trời chiều tà hồng hồng, đối diện thật lâu, rồi tĩnh lặng đi về.

Hiện tại, mới xem như bọn họ chân chính gặp lại.

Có một lúc nào đó, không cần ngôn ngữ, chỉ cần hai trái tim, cùng đập cùng nảy, như vậy là đủ rồi.

Tình yêu, so với tưởng tượng luôn thuận buồm xuôi gió như vậy, mặc kệ là chia lìa, hay là hưởng thụ, tình yêu chân chính, đều phải trưởng thành cùng thời gian, cuối cùng là thâm căn cố đế sinh trưởng trong sinh mệnh của nhau. Nếu không thì sẽ bị bóc ra.

“ChangMin, để làm chi nãy giờ không nói gì?” Trên đường trở về, Jaejooong ngồi bên cạnh ChangMin, nhìn đứa nhỏ có chút đăm chiêu, vỗ vỗ đầu của nó,“Hai người anh của em hiện tại vô sự, em không vui?”

“Không phải, em chỉ là cảm thấy mọi thứ như một trò đùa, dung lượng não có chút không đủ dùng.”

“Ngu ngốc,” Jaejoong cười khanh khách, cậu làm sao không phải bởi vì vở kịch chuyển biến mà lọt vào sương mù, nhưng cuối cùng vẫn thầm hiểu được,“ChangMin, thế giới này, tồn tại không chỉ là tình yêu, mà còn có tình thân.”

Tình yêu là toàn bộ của cậu và Jung Yunho, mà toàn bộ nhân sinh của bọn họ còn có người nhà, bạn bè.

Chính là, Kim Jaejoong chiếm lấy  tình yêu của Jung Yunho, chiếm lấy tâm Jung Yunho, chiếm lấy quãng đời còn lại của Jung Yunho, chiếm lấy đứa con mà ba mẹ hắn dưỡng dục hơn hai mươi năm, chiếm lấy hết thảy thuộc về Jung Yunho.

Nếu bởi vì vậy mà cậu phải nhận trừng phạt, phải dùng tình thân tình khảo nghiệm, phải đối mặt với đau khổ nối gót tới.

Kim Jaejoong – cậu chấp nhận.

“Tình thân ……” Shim ChangMin chấn động, đột nhiên cười tươi, sau đó nói,“Anh, khả năng em phải rời khỏi đây một thời gian.”

“Đi đâu?”

“Ra nước ngoài, làm chút sự tình.”

Thấy Jaejoong còn muốn hỏi, ChangMin ôm bờ vai của cậu, cười to:“Anh, đừng hỏi nữa, dong dài như các cụ già, có thiên sứ nào tò mò, lề mề như vậy đâu.”

“Shim ChangMin !”

“Tốt lắm tốt lắm, chờ em trở lại nhất định cho anh kinh hỉ thật lớn, được không?”

“Được rồi, tạm thời tin em một lần.” Jaejoong bĩu môi,“Em nếu dám đi không trở lại, anh khiến cho……”

“Được gì?” ChangMin có hứng thú, Yunho đang lái xe cũng vểnh tai nghe ngóng.

“Anh liền đem Junsu đóng gói tặng cho em.”

“Anh, em sai lầm rồi, em cam đoan sẽ mang tốc độ tên lửa trở về.”

“Hừ, vậy còn được.”

“Lực sát thương của anh Junsu quá lớn.”

“Ha ha ha ~~~~”

Nhân sinh chính là như vậy, một lại một cửa ải khó khăn chờ chúng ta trong tương lai, nhưng là, chỉ cần những người yêu nhau cùng nắm tay đối mặt, thì không có gì là không thể giải quyết.

Cuộc đời u tối nhất định có gặp nhau, có chia lìa, bất quá chỉ là khảo nghiệm mà ông trời chế tạo để thử thách.

Khoảng cách tình yêu, ái tình gian khổ, bất quá chỉ như là quan hệ giữa mưa và  hoa, khi gặp bão táp hoa héo tàn, ở trong mưa gió lại ngạo nghễ trồi sức sống như trước, đó chân chính mới là gần nhau.

“Yunho, anh nói xem ba mẹ ngồi trên chiếc máy bay nào?”

“Là cái vừa bay.”

“Vậy ChangMin thì sao?”

“Có lẽ là cái màu bạc, đang cất cánh.”

“Ừm, em cũng cảm thấy như vậy.”

“Joongie với anh đúng là tâm linh tương thông.”

“Chán ghét.”

“Đúng đúng đúng, anh thật là một tên đáng ghét. Bảo bối nói gì thì cái đó là chân lý.”

“Jung Yunho!”

“Ơi.”

……

“Này, hai người diễn  kịch tình yêu nôn mửa làm gì a,” Tại nhà Yunho, Park Yoochun ôm ly nước trái cây dựa vào ghế sô pha, nhìn đôi vợ chồng trẻ ôm nhau nhìn bầu trời bàn tán mỗi một chiếc mày bay gào thét đi qua mà ngầy ngà, thì thầm nói mà kẻ điếc vẫn có thể nghe được,“Còn màu bạc nữa chứ, ánh mắt mày là tia X- quang sao.”

“Park Yoochun, cuối tuần mày không ở nhà ngốc, chạy đến nhà tao làm gì chứ?” Jung Yunho cũng thực chán ghét Park Yoochun mỗi một tuần có 7 ngày thì mất 6 ngày đến ăn chực, còn ở lại quấy nhiễu nghiêm trọng cuộc sống bình thường của hai người phu phu bọn họ.

“Người ta tịch mịch a,” Park Yoochun hướng Jung Yunho nháy mắt,“Người ta còn nhớ rõ khi đó mày ở dưới ánh trăng kêu người là Chunchun, nói……”

“Park Yoochun, mùa xuân còn chưa đến.” Jung Yunho ôm Jaejoong cười đến mức thẳng lưng không nổi, liếc mắt khinh bỉ tên kia, hư không tịch mịch không có việc gì liền chọc phá hắn và Jaejoong nói chuyện yêu đương.

Đặc biệt, Shim ChangMin vừa rời đi, người này liền rất có xu thế mọc rễ nẩy mầm ở Jung gia.

Như vậy có rất nhiều việc hắn muốn làm lại không tiện, đặc biệt mưu đồ bí mật nung nấu đã lâu – thử ở ban công xem có thể làm đến mức Jaejoong ngất xỉu hay không lần lượt bị hủy.

“Mùa hè sẽ đi qua, mùa xuân còn không xa?” Yoochun đứng dậy tự đa tình,“A! Xem ánh mặt trời vàng rực rỡ, giống như…… Một cái bánh hành rán.”

……

Park Yoochun không có văn hóa.

“Jaejoong, tớ đói bụng.” Park Yoochun ôm bụng, giả vờ đáng thương.

“Phốc, tớ đi nấu cơm, muốn ăn gì.”

“Em!”

“Một cái bánh hành rán.”

Rõ ràng, câu trả lời phía trên, xuất phát từ khí miệng nhỏ đầy oán khí của Jung đại tổng tài, còn câu phía dưới chính là do Park thiếu gia hưng phấn phát ra.

“Yunho, tiết tháo của mày rớt hết rồi.”

“Cám ơn, đúng lúc mày có thể nhặt lên tới bổ khuyết vào chỗ trống của mày.”

……

Hai nam nhân trưởng thành chỉ lo tung bay nước miếng lên trời, mà Jaejoong đã sớm chạy đi nghe điện thoại, vốn khuôn mặt đang cười khanh khách trở nên cứng ngắc, sau đó cũng “rầm lạp” tan vỡ.

“Yoochun, tớ nói cho cậu một chuyện.” Jaejoong cúp điện thoại, cơ hồ vướng tay vướng chân quay trở về.

“Là buổi tối ăn bánh hành rán.”

“Có lẽ cậu nghe xong chuyện này, sẽ không còn muốn ăn bánh hành rán nữa,” Jaejoong nuốt nước bọt, thanh thanh cổ họng nói,“Junsu gọi điện thoại nói, em ấy đã trở lại, hiện tại đang ở giáo đường chuẩn bị kết hôn.”

“Nga, tớ còn tưởng chuyện lớn gì,” Park Yoochun xua tay, không phải Junsu kết……”

Nói đến một nửa, giống như hộp băng bình thường, Park Yoochun chậm rãi quay đầu lại, xác nhận nói:“Jaejoong, cậu nói Junsu nào?”

“Chính là người mà cậu biết, em trai tớ – Kim Junsu.”

“A a a a a a a a!”

“Yoochun a, bình tĩnh, bình tĩnh,” Nhìn Yoochun đột nhiên giơ chân chạy như điên, thậm chí muốn lướt qua bờ tường bay ra ngoài, Jaejoong huých huých Yunho nói,“Anh mau bắt lấy cậu ấy trước a.”

“Park Yoochun, tạp.” Jung Yunho đột nhiên đá một cước vào mông Yoochun, miệng hét lên.

Nam nhân đang không đầu không đuôi bôn chạy, lảo đảo té ngã trên mặt đất một cái, giống như hết pin, tự khinh bỉ bản thân, tay chân run rẩy, lẩm bẩm trong miệng:“Là tao sai, đã bỏ lỡ, Junsu, Junsu.”

“Junsu vừa tới giáo đường, hiện tại mày chạy đến vẫn còn kịp,” Jung Yunho cũng nghĩ không thông Kim Junsu vì sao đột nhiên về nước, hơn nữa tuôn ra tin tức long trời lở đất, nhưng hắn biết, Park Yoochun nếu bỏ lỡ Kim Junsu, liền thật sự sẽ biến thành một con rối gỗ bị hết điện, từ nay về sau sẽ không thể thăng cấp,“Nếu thích cậu ấy, liền cướp về, cùng lắm thì tao giúp mày bắt cóc”

“Này! Jung Yunho.” Kim Jaejoong tuy rằng cũng hy vọng muốn làm rõ ràng đứa em hành động không thông theo lẽ thường đang làm cái quỷ gì, nhưng hai nam nhân này lại dám ở trước mặt cậu nói ra ý định bắt cóc Junsu, cũng quá càn rỡ đi.

“Bà xã, bà xã, anh chỉ là đang an ủi Yoochun thôi,” Hai tay Yunho tạo thành chữ thập hướng tới Jaejoong cầu xin tha thứ, thấy Jaejoong mím môi cười, mới quay đầu tiếp tục khuyên Yoochun,“Mày có dũng khí đến Copenhagen muốn quyết đấu với tình địch, hiện tại chỉ là cướp rể, sợ cái gì chứ.”

“Đúng,” Park Yoochun đột nhiên xoay người bò lên, ngạnh cổ ra bên ngoài, hét lên,“Kim Junsu, em chỉ có thể cùng anh kết hôn.”

“Này! Park Yoochun,” Jung Yunho và Kim Jaejoong theo sau, nhìn Park Yoochun luống cuống tay chân đổi giày, sau đó lao ra ngoài cửa, bất đắc dĩ hô lớn,“A này, mày/ cậu đi dép…… ngược.”

Ba người hấp tấp chạy như bay, đuổi tới giáo đường kết hôn trong truyền thuyết, nơi này đã kín người hết chỗ, đám khách khứa ăn mặc đẹp đẽ, vest đuôi tôm, cầm lì xì sặc sỡ màu sắc trong tay, nói cười yến yến, giáo đường màu trắng nổi bật tô điểm phá lệ thần thánh mà vui sướng, hạnh phúc.

“Thật đúng là muốn kết hôn a?” Vốn nghĩ đến em trai chỉ đùa giỡn, Jaejoong nhìn một màn trước mặt, thì thào lẩm bẩm.

“Jaejoong, đó có phải là Junsu không?” Jung Yunho mắt sắc, liếc một cái liền thấy nam nhân đứng trước cửa giáo đường cửa, mặc tây trang màu đen, gài nơ hồng, tóc đen, mỉm cười trả lễ.

“Nha, Susu.” Jaejoong chợt nhìn thấy đứa em trai xa cách đã lâu, vui sướng kinh hô ra tiếng, nhón chân phất phất tay.

“Anh, anh.” Junsu nghe thấy thanh âm Jaejoong, ở tại chỗ nhất bính ba thước cao, bất đắc dĩ bị đám người ngăn cản, không có cách nào đi ra, đành phải giơ tay cao cao vẫy.

Hai anh em sung sướng cách dòng người khoa trương dùng ngôn ngữ tứ chi trao đổi, không chú ý tới Park Yoochun đã sớm đen mặt chen vào đám người đi nhanh tới.

“Nha nha, Park Yoochun, anh buông,” Junsu đang say mê cùng anh trai trao đổi đột nhiên bị một người nắm chặt cánh tay, dùng sức kéo ra ngoài, sau khi kinh hoảng thấy rõ người tới là ai, Junsu lập tức thu hồi nụ cười, nói,“Anh muốn làm chi? Chia rẽ tôi và Crystal, hiện tại lại muốn phá hủy hôn lễ sao?”

“Kim Junsu, em không thể kết hôn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì……” Park Yoochun nhìn đám người xung quanh kinh ngạc hoặc tò mò, nghĩ tới bọn họ tới tham gia hôn lễ của Junsu, sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của người ta, chần chờ, vừa muốn kéo Junsu đi xa, tránh đám người.

Nhưng, chính là sự chần chờ ngắn ngủi này lại làm cho Junsu lập tức rơi xuống đáy cốc, giãy ra khỏi tay Yoochun, lui về phía sau hai bước, lãnh đạm nói:“Bởi vì anh thích tôi? Cho nên, lúc tôi phát điên muốn anh, anh lại liều mạng lui về phía sau, trốn chạy, làm cho tôi mỗi ngày giống như đứa trốn trong nhà, nghĩ ít nhất anh vẫn còn chút thích tôi. Vẫn là bởi vì anh thích tôi? Cho nên ngàn dặm xa xôi chạy tới Copenhagen, giả bệnh nan y, nhìn tôi vì anh mà cãi nhau với bạn gái, vì anh mà mất ngủ mỗi đêm.”

“Park Yoochun, anh căn bản không thích tôi, anh chỉ muốn chứng minh mị lực của bàn thân mà thôi,” Kim Junsu liên tục lui về phía sau, cuối cùng hai tay đặt trước ngực nói,“Tốt lắm, hiện tại tôi nói cho anh, anh đã thành công, tôi thích anh, chính là hiện tại, tôi sẽ cùng người khác kết hôn, nếu anh muốn tham gia hôn lễ, phiền toái đến bên kia chờ.”

“Junsu……” Park Yoochun nghe xong lời Junsu, chỉ cảm thấy tâm lạnh nửa thanh, hắn vẫn hy vọng Junsu là lừa bọn họ kết hôn, cuối cùng bị lời nói quyết tuyệt kia mà hoàn toàn tan biến.

Yoochun nhìn Junsu vị khách khứa vây quanh đẩy đến ven đường, xe tân hôn đỗ trước cửa, nhìn cô dâu mặc áo cưới được Junsu đỡ xuống xe, rồi nhìn cô dâu tươi cười khoác tay sánh bước, một chút lại một chút tiến vào giáo đường.

Junsu thật sự kết hôn.

Yoochun chỉ cảm thấy lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, đau không thể nói.

Tình yêu của hắn, người mà hắn muốn bảo hộ sẽ trở thành chồng của người khác, từ nay về sau sau, cuộc sống của người ta sẽ không bao giờ có ba chữ “Park Yoochun”.

Park Yoochun đột nhiên hiểu được lúc Yunho mới quen Jaejoong, lúc hắn khuyên Yunho buông tay, những lời Yunho nói trong đoạn thời gian kia, vì sao hốc mắt lại đỏ.

Nguyên lai, đem chính mình và người yêu bóc ra, sẽ đau như vậy.

“Ba, ba, ba, ba, ba.”

Âm thanh vỗ tay đột ngột vang lên, đánh gãy ý nghĩ của Yoochun, hắn ngẩng đầu nhìn đại môn giáo đường sắp đóng chặt, nhìn đám người bên trong đông nghìn nghịt nhỏ dần, chút nữa sẽ ngăn cách hắn và Junsu thành hai thế giới.

Không thể, không thể, Junsu, không thể.

Dùng hết khí lực cuối cùng, Park Yoochun vọt vào giáo đường, không để ý ánh mắt mọi người kinh ngạc, chen qua đám người đi lên, đứng vào vị trí đáng lẽ thuộc về vị cha xứ, bật mở microphone nho nhỏ, nhìn đám người phía dưới, chậm rãi mở miệng:

“Tôi biết ở đây lát nữa thôi sẽ diễn ra một lễ cưới, nhưng tôi khẩn cầu các vị, cho tôi năm phút, năm phút, đối với các vị mà nói, có lẽ bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với tôi mà nói, lại có thể quyết định đến vận mệnh cả đời.”

Park Yoochun lưu chuyển ánh mắt, thấy Jung Yunho và Kim Tại Trung nắm tay nhau đứng bên dưới mỉm cười nhìn hắn chăm chú, hít sâu một hơi, nói tiếp:“Tôi muốn hát tặng cho một người, người ấy cũng từng đứng trên sân khấu lớn hát tặng tôi, những hai lần, nhưng cả hai lần đó, tôi đều trốn phía dưới nhìn người ấy rơi lệ, sau đó chạy trốn tới một nơi rất xa, tôi thừa nhận, tôi nhu nhược, nhưng hiện tại, tôi đã nghĩ thông, chân chính muốn tốt cho người ấy chính là làm cho người ấy sống khoái hoạt, hạnh phúc, mặc kệ tương lai sẽ hội ngộ những cửa ải gian nan nào đi nữa.”

Park Yoochun trên sân khấu không chải đầu, khóe miệng còn lưu lại tép chanh, áo ngủ nhăn nheo, bám đầy vụn bách bích quy và vạch bút bi khi cùng JiYool đánh nhau, nhưng hắn không chút để ý, nam nhân này bình thường luôn chỉnh chu giữ thể diện, vì Junsu, dưới ánh mắt mọi người thấp giọng cất tướng hát.

Chúng ta không phải yêu nhau sao

Trăm ngàn đừng khóc

Anh chỉ có mỗi một mình em

Cho dù nhắm mắt lại, tai cũng sẽ nghe thấy

Trăm ngàn đừng rời khỏi anh, em là một người rất quan trọng, mang ánh sáng cho cuộc sống hắc ám của anh trở nên rực rỡ.

Một ngày lại một ngày trôi qua, càng thêm tưởng niệm lúc em cất tiếng hát bài ca này, hiện tại anh cũng giống như vậy, cảm thấy em sẽ trở lại bên người anh.

Anh không biết, anh không biết cảm giác thương tâm khi hát nó, hiện tại, thế giới làm cho anh chọn lựa giống như em, cùng nhau cảm nhận.

Cho dù tất cả những gì thuộc về anh đều không có, chỉ cần có mình em anh cũng thật cao hứng.

Bất luận là đêm tối hay là ban ngày, anh đều khát cầu tình yêu, hiện tại quyết tâm quên em đi nhỏ nhặt không đáng nói như vậy nhưng lại làm anh khóc.

Anh chỉ có một hy vọng xa vời, chỉ cần có em, không có em anh cái gì cũng không làm được, khi em nghe ca khúc này nhất định phải trở lại bên cạnh anh, càng yêu càng khiến con người gầy yếu, lòng anh chỉ có một mình em, chúng ta không phải yêu nhau sao, trăm ngàn đừng làm anh khóc, đừng lưu lại anh, một mình rời đi, yeah uh uh, kết quả em vẫn xoay người bỏ rơi anh.

Buông lòng tự trọng, giống như người điên theo đuổi em

Tự nói với lòng mình

Sẽ không quên trên thế giới có em tồn tại

Anh lại giả vờ tươi cười như chuyện gì cũng chưa xảy ra

Đó là câu hát cuối cùng anh dành cho em

Thanh âm của Yoochun không được tự nhiên như của Junsu, thậm chí bởi vì cả ngày chưa uống ngụm nước nào có chút khàn khàn, nhưng khách khứa phía dưới không ít người bị tình cảm trong tiếng hát đả động.

“Junsu, chúng ta không phải yêu nhau sao?”

“Junsu, đừng kết hôn, theo anh được không?”

“Junsu, anh thề, sẽ sủng em cả đời, yêu em, chiếu cố cho em.”

“Junsu, thực xin lỗi.”

“Junsu, anh yêu em.”

Park Yoochun một hơi nói xong, lao xuống nắm lấy tay Junsu, quỳ một gối xuống .

“Hiện tại, không có hoa tươi, không có nhẫn, không có vỗ tay, chỉ có một Park Yoochun lôi thôi, em có muốn hay không.”

Giáo đường trầm mặc thật lâu, cho đến khi thanh âm Jung Yunho vang lên:

“Đáp ứng hắn đi.”

“Đáp ứng hắn đi.”

Chậm rãi càng nhiều người hợp thanh lên tiếng, khí thế như hồng, Junsu bị Yoochun túm, đứng trong đám người, không tỏ thái độ gì, cũng không ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn mũi chân.

“Này, Kim Junsu, mục đích đạt tới, anh còn không đi, em còn muốn kết hôn a,” Trầm mặc hồi lâu, thì cô dâu nhỏ vẫn đang khoác tay Junsu bão nổi trước, reo lên,“Em đáp ứng cho anh làm phù rể, thuận tiện lôi nam nhân này ra, hiện tại lại ngốc hề hề không chịu đi, có để cho em kết hôn không a.”

“Phù, phù rể!” Park Yoochun nghe ra manh mối, vội ngẩng đầu.

“Vô nghĩa, nam nhân ngu ngốc trốn tránh tình yêu ai muốn a,” Cô dâu bĩu môi,“Toàn bộ bạn bè trong trường đều biết trái em anh ấy đã có người khác.”

“Junsu, em……”

Tựa hồ trúng bẫy, Park Yoochun nhìn Junsu vẫn cúi đầu, vẻ mặt mang một dấu chấm hỏi thật lớn.

“Ha ha, Aha cáp, Aha ha ha, Aha ha ha ha Aha cáp……” Cúi đầu hồi lâu, Junsu ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt nhịn cười đỏ bừng, bỏ tay Yoochun ra,“Anh lừa em được em không thể lùa anh sao.”

“Hiện tại, em không kết hôn, nhưng muốn cùng em một chỗ, anh đuổi theo em trước đã rồi tính sau.” Đẩy người trước mặt ra, Junsu bay nhanh ra ngoài, lưu lại Park Yoochun một bên đi giày một bên đi dép lê rơi lệ đầy mặt đuổi theo phía sau.

Bạn trai oan gia này, thật sự là……

Ngồi hàng ghế cuối cùng trong giáo đường, Jaejoong và Yunho chứng kiến hai người kia em chạy anh đuổi, nhìn nhau cười.

Tiếng chuông giáo đường chậm rãi vang lên mở ra ánh nắng tươi mới cho cuộc sống, chim bồ câu giương cánh bay về phía trời xanh cao cao.

Đã trải qua nhiều khúc chiết, ly hợp, trải qua nhiều bi hoan cùng hỉ nhạc, cuối cùng bọn họ rốt cục vẫn cùng với người kia bên nhau, cho đến hết quãng đời còn lại.

Cảm ơn em, vì đã bất ngờ gặp gỡ anh trong biển người mù mịt.

Cảm ơn em, vì dám liều lĩnh yêu anh.

Cảm ơn em, vì anh mà trở nên không sợ hãi chút gì.

Cảm ơn em, làm cho anh nhìn thấy bộ dáng của thiên đường.

Cảm ơn em, cùng anh định ra khế ước chung thân, vượt qua sinh tử cũng không buông tay.

Cảm ơn em, tại năm tháng dài dòng đã nắm chặt lấy tay anh; ở trong mắt em từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy bộ dáng của bản thân anh.

Cảm ơn em, trong cuộc sống buồn tẻ, cho anh được gặp một người không tầm thường.

Cảm ơn em, vì sẽ bên anh mãi mãi.

Bồ câu dang rộng cánh, lông chim màu trắng rớt xuống, thánh khiết mà nhẹ nhàng dừng lại trên hai bàn tay mười ngón siết chặt nhau, dừng lại trên bả vai của hai người, sau đó nhẹ nhàng lơ lửng rơi xuống như là thiên quốc trải thảm tuyết trắng.

Nghịch quang, toàn bộ thế giới yên tĩnh chỉ còn lại bóng dáng bọn họ dựa sát vào nhau, chồng chéo lên nhau bị kéo thật dài thật dài, cứ như vậy đi hết đường đá liền chuyển sang đường nhỏ, chậm rãi, kiên định, từng bước một, nắm tay nhau đi hết con đường còn lại.

Cùng nhau bước hết quãng đời dài đằng đẵng.

Hết chương 63.

Hoàn chính văn.

Nhè: Cuối cùng cũng đã nhìn thấy được chữ hoàn, dù chỉ là hoàn chính văn, mừng quá, rớt nước mắt luôn ^^

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Một suy nghĩ 7 thoughts on “Chương 63 – Cảm ơn em!”

  1. Chúc mừng nàng lại hoàn thêm một bộ mới nhé! Coi như là hạnh phúc mỹ mãn rồi! Anh Chun thật là mất hình tượng quá! Ai lại ăn mặc lôi thôi như thế để cầu hôn chứ! Màn này mà để ” ngũ độc giáo chủ” nhìn thấy thì xong rồi =))))
    Chờ phiên ngoại của nàng ;))

  2. tung bông tung hoa tung lá….. tung các thứ <3<3<3
    pj của chúng ta đã thành côgn tốt đẹp =))) mặc dù vượt quá chỉ tiêu ngày định làm =))) nhưng ko sao, thấy được chữ hoàn chính văn là mừng rớt nước mắt,
    n ơi còn mấy cái pn nữa thôi, n cố lên hú hú hú

Bình luận về bài viết này