Chương 56 – Cảm ơn em!


Chương 56: Tình yêu của chúng ta, tương lai sắp xuất phát [1]

Cho dù hao tổn hết khí lực, cho dù đầu rơi máu chảy, cho dù tiền đồ vạn phần gian nguy, cho dù mất đi tất cả những gì hiện có, cho dù chúng ta đều phải đối mặt chia lìa không rõ ngày gặp lại.

……

Những cái này, so với tương lai không có em, thì không có gì đáng sợ.

Anh không chút sợ hãi, bởi vì em.

JaeJoong, chúng ta, tương lai gặp lại.

– Jung Yunho

 

“Mẹ, mẹ thật sự đi theo con luôn sao?” Liếc mắt qua mẫu thân đại nhân tự phát tự động leo lên xe, bày ra tư thế dũng cảm tiến tới, Yunho nhịn không được muốn dùng vô lăng đập chết chính mình, ai bảo hắn nhiều chuyện, cục diện hỗn loạn hiện tại mà lại để lão mẹ không rõ là quân địch hay quân ta tiến vào, thật sự là……

“Tên bất hiếu, mẹ đến ăn bữa cơm, con trưng ra biểu tình thối là sao!” bà Jung điều chỉnh ghế dựa, tiến tới đánh Yunho một trận.

“Mẹ, con đang lái xe, ai u ai u, di động, di động.” Yunho liên tục kêu rên, lão mẹ nổi lên tính cách ác liệt ngay cả Jung Seong đều áp chế không được, huống chi là hắn từ bụng bà chui ra .

“Hừ.” Bởi vì đột nhiên có điện thoại nên bà Jung quyết định tạm thời tha cho Jung Yunho một mangj.

“Anh, anh đi đón JiYool sao?” thanh âm ChangMin lo lắng xuyên qua điện thoại truyền đến, tâm Yunho trầm xuống, chẳng lẽ JiYool mất tích?

“Anh không đi đón, sao vậy?”

“Vừa rồi em đến trường tìm JiYool, nhưng chủ nhiệm lớp nói JiYool đã có người đón về trước, em có hỏi qua, thì chỉ biết đó là một cô gái xinh đẹp, JiYool hẳn cũng quen cô ấy, mới có thể theo người ta.”

Jung Yunho nghe xong điện thoại, nhìn lão mẹ bên người áp chế tức giận, chẳng lẽ bọn họ cố ý điệu hổ ly sơn, dời tầm mắt của hắn, sau đó mang JiYool đi?

“Con nhìn mẹ làm gì chứ?” Cảm giác được ánh mắt Jung Yunho ở trên mặt mình quét tới quét lui, bà Jung hung tợn trừng lại, miệng nói to.

“ChangMin, em về nhà trước đi, đợi anh trong thư phòng,” Yunho suy tư, mịt mờ phân phó ChangMin về nhà trước,“ Lát nữa gặp.”

“Ok, anh, đừng quá lo lắng.” Trước khi cúp điện thoại, ChangMin do dự mãi, cuối cùng cũng nói ra được lời an ủi.

“Ừm.”

Jung Yunho treo điện thoại, hắn thật ra không lo lắng lắm, chỉ có vài người có thể thuận lợi mang JiYool đi, rõ ràng và nhất định là có mục đích, nhưng sẽ không thương tổn nó.

Huống chi, nhóc con kia, nó không thương tổn người ta đã là tốt lắm rồi.

“Làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt Yunho biến đổi không ngừng, bà Jung dò hỏi,“Cháy nhà?”

……

“JiYool mất tích.” Yunho chậm rãi phun ra vài từ, nghiêng đầu lưu tâm quan sát biểu tình của bà Jung.

“Cái gì? Cháu ngoại của mẹ mất tích,” bà Jung lập tức nổi trận lôi đình, giày cao gót ma sát trên sàn xe, vừa nghiến răng kin kít vừa nghĩ lung tung,“Ai làm ?”

“Mẹ không biết?” Yunho có thâm ý khác.

“Mẹ làm sao mà biết,” bà Jung tiếp tục bạo phát, đột nhiên gian bừng tỉnh đại ngộ,“Con hoài nghi mẹ liên thủ với ba bắt cóc JiYool uy hiếp con?”

“Con không có ý này,” Thần kinh Yunho căng cứng nháy mắt thả lỏng không ít, khóe miệng rốt cục cũng mỉm cười, nhìn phản ứng của lão mẹ, hẳn là không biết, như vậy xem ra, hắn có thể chỉ cần quan tâm đối phó một người, vô cùng may mắn, “Chính là hỏi một chút, JiYool có thể là cùng bạn học đi chơi.”

“Không cần cười gian trá như vậy, buồn nôn.” Bà Jung yên tĩnh lạ thường, không hề để ý Jung Yunho, hai cha con nhà này chính là hai con hồ ly lớn nhỏ, đáng thương cho JaeJoong, tiểu bạch thỏ đáng yêu.

Đáng tiếc, lúc này bà Jung không nghĩ đến, tiểu bạch thỏ cũng sẽ tiến hóa, có lẽ lần sau gặp mặt, tiểu bạch thỏ đã biến thành lưu manh thỏ, không chừng là vậy.

“King kong, king kong.”

Từ khi JaeJoong đi rồi, bởi vì luôn nhìn cảnh thương tình, Yunho liền quay lại ngôi nhà lúc trước, một lần nữa mua sắm đồ đạc trang hoàng đơn giản, dọn qua ngay, kể cả JiYool và ChangMin cũng dọn qua luôn.

“Đến đây, đến đây,” ChangMin lê dép ra mở cửa, nhìn thấy bà Jung sửng sốt vài giây, vội vàng cúi đầu vấn an:“bác Jung, chào bác.”

“Ai nha, đẹp trai quá!” Thấy trai đẹp mắt liền sáng lên, bà Jung lập tức giơ ra ma trảo đón tiếp, Yunho âm thầm may mắn JaeJoong không có ở đây, không bị độc thủ của lão mẹ chạm vào.

“Anh Yun, Yunho……” Lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên nhiệt tình như vậy, ChangMin thật vất vả mới giãy thoát ma chưởng, hai má bị niết đỏ bừng, nhanh chóng tránh chạy xuống tránh sau lưng Yunho.

“Mẹ, có thể hiền thục một chút được không.” Yunho run rẩy khóe miệng.

Rõ ràng xuất thân từ danh môn, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy.

“Con, ngôi nhà này quá đơn sơ.” Bà Jung vừa đi vừa vuốt ve cằm, liên tục lắc đầu,“Những người hiểu thì cho là con không thích xa xỉ, những người không biết lại tưởng con đã bần cùng đến mức này.”

Quá khác biệt so với ngôi nhà được bố trí, trang hoàng tỉ mỉ khi có JaeJoong, ngôi nhà này chỉ có hai màu chủ đạo đen trắng, dụng cụ gia đình đơn giản, có vẻ như thực không có không khí.

“Dù sao chỉ ở tạm, không sao cả,” Yunho nhìn Changmin phía sau vẫn còn sợ hãi, rụt rè, nhún nhún vai,“Mẹ, con và ChangMin có chuyện muốn nói, không bằng mẹ tự đi dạo xung quanh đây trước đi?”

“Đúng rồi, sao không thấy Yoochun thân ái,” Thấy bức hình mấy đứa chụp chung đặt trên trên bàn trà, bà Jung lúc này mới nhớ tới con nuôi thân ái của nhà mình,“Người đâu?”

“Yoochun ra nước ngoài,” thấy lão mẹ có xu thế tiếp tục nói chuyện dong dài, Yunho đem ví tiền, cầm giúp túi xách ra cửa cho bà,“Mẹ giúp con đi mua ít thức ăn cho bữa tối, tí nữa gặp.”

Bà Jung không hiểu vì sao bị ném ra khỏi cửa, chờ phục hồi tinh thần thì chỉ thấy bức tường đá, cánh cửa gỗ đóng chặt, tức giận vừa rống vừa kêu to ầm ĩ một trận, mới chịu đi mua đồ ăn.

“Thỉnh thần dễ tiễn thần khó a,” Yunho khó có lúc cảm khái một chút, quay đầu liền thấy ChangMin bỉu môi xoa xoa khuôn mặt, má bánh bao đỏ hồng , rất đáng yêu, vì thế lương tâm trỗi dậy, ân cần thăm hỏi một câu,“Thế nào? Còn sống đi.”

“May mắn còn tồn tại,” ChangMin nói thầm,“Đây là mẹ ruột của anh?”

“Thực bất hạnh, đúng vậy.”

“Khụ khụ, may mắn anh không giống mẹ, thực đáng sợ.” Đối với cái gương phản chiếu gương mặt soi rồi lại soi, Shim ChangMin – hắn thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, thế nhưng vừa rồi bị một bà mẹ không đứng đắn phi lễ, thất sách a.

“Shim ChangMin,” Jung Yunho nhìn người trước mặt than thở, phì nộn, ngữ khí mạnh bạo,“Cậu rốt cuộc là loại người nào?”

“Em là người như thế nào, trong lòng anh không phải sớm đã có đáp án minh xác, không cần hỏi nhiều lần a.” Cảm giác được khẩu khí Yunho mang theo hoài nghi cùng chất vấn, ChangMin phong đạm khinh vân, cười đến thiên chân vô tà.

“Vậy tôi rốt cuộc nên gọi ChangMin hay gọi là Max tốt hơn,” Yunho xoay người tới gần ChangMin, cảm giác áp bách mãnh liệt đánh úp lại, không khí nghiêm trọng làm cho ChangMin nhịn không được phải thu lại nụ cười,“Cậu chặn giết hết người mà ngài H phái tới, tự mình thay thế, rốt cuộc có mục đích gì?”

“Không hổ là Jung Yunho,” Nghe đến đó, biết không có cách nào giấu diếm được nữa, ChangMin đứng aajy, lẳng lặng đối diện với Yunho, nếu nói trước kia ChangMin là một binh khí vô giá dấu trong vỏ đao, như vậy hắn hiện tại chính là một bảo kiếm rời khỏi vỏ, sáng quắc không thể tới gần,“Tôi cho rằng mình đã ẩn nấp kĩ lắm, không nghĩ tới vẫn bị anh điều tra ra được.”

“Khách khí,” Yunho như vô tình nhìn chằm chằm ChangMin, nhưng quanh thân tản ra khí thế không phải thoải mái như vậy,“Cậu ẩn mình lâu như vậy, tôi và Yoochun đều không có phát hiện, thủ đoạn cũng thực cao minh.”

“Tôi rất muốn biết,” ChangMin tươi cười, khí thế Jung Yunho hắc báo bức người nhưng hắn lại không chút nào để vào mắt,“tôi lộ sơ hở ở chỗ nào.”

“Trước khi trả lời, tôi càng muốn biết, cậu rốt cuộc có mục đích gì ?” Kinh ngạc thấy ChangMin vẫn bình tĩnh, trong lòng Yunho càng chắc chắn thân phận của cậu không đơn giản như vậy, Jung Seong là người trong hắc đạo, chính mình mặc dù thực khinh thường thân phận này, nhưng từ nhỏ ở trong hoàn cảnh cực độ rối ren lớn lên, hơn nữa sau lại bồi Yoochun xông vào Los Angeles, cũng là tâm huyết mà thực tại hắn tôi luyện.

Shim ChangMin là người thứ nhất bị khí thế của hắn đè ép vẫn còn có thể chuyện trò vui vẻ.

“Nơi này là Hàn Quốc, mặc kệ thủ đoạn của cậu thông thiên như thế nào, cũng chẳng sợ cậu là rồng, đã ở trên địa bàn của Jung gia thì tốt nhất nên ngoan ngoãn.” Yunho không chút để ý lời nói của mình ngoan độc như thế nào, chợt lóe lên ánh mắt ngoan lệ.

Nghe xong lời Yunho, ChangMin nhạy bén nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, lỗ tai kỳ quái giật giật, sau đó, nhấc đùi phải hướng Yunho đá mạnh.

Xoay thắt lưng, dùng đùi kéo cẳng chân tạo thành một đường cong, đẩy nhanh tốc độ quét dọn.

Mau, chuẩn, ngoan, một cước tuyệt sát, không chút khoan dung.

Nhưng, Yunho cũng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, rất nhanh đáp lại, hơi hơi khom người, né qua một cước đang hướng bụng mình đi tới, lấy gót chân làm trục, nghiêng người tránh sang một bên, tay trái hóa thành ưng câu, bắt được bả vai ChangMin, đè lại, cong đầu gối, hướng đầu ChangMin tới gần.

ChangMin chưa kịp thu chân về, bả vai bị người ta đè ép, mắt thấy đầu gối mang theo tiếng gió sẽ đánh vào đầu, nhanh như tia chớp, ChangMin quỳ chân trái xuống đất, đùi phải duỗi thẳng ra, đồng thời dưới sự truy đuổi cấp tốc, đầu hơi hơi ngửa ra sau, tránh thoát Yunho công kích.

Jung Yunho thấy ChangMin thoát khỏi sự áp chế của chính mìn, xoay người lui ra sau, ngồi xuống, giơ tay chế trụ cổ tay, cánh tay ChangMin, lại nghe thấy một trận tiếng gió, cơ hồ dựa vào sức mạnh nơi thắt lưng theo bản năng thân thể lăn một vòng, uốn người, chân bộ lực lượng ở xoay người dùng lực, toát ra mười phần.

Jung Yunho lúc này không lùi ngược mà lại nghiêng người về phía trước, Thay đổi tư thế, lấy tốc độ nhanh chóng công kích vào đùi và đầu gối phải của ChangMin, để mà kiềm chế, áp chế ChangMin; cứ như vậy, dựa theo tốc độ, cho dù ChangMin sau đặng có thể chính giữa mục tiêu, đầu gối tất nhiên trọng thương.

“Hay!” Cho dù là thân kinh bách chiến, ChangMin cũng vì chiêu “Lấy mạng đổi mạng” này của Jung Yunho mà kêu lên một tiếng, lúc này thu chân về đã không kịp, ChangMin tùy cơ ứng biến, nghiêng người, đồng thời xoay thắt lưng, một tay chống đỡ, tránh đi nhất kích đòi mạng của Jung Yunho, lật nghiêng một cái, TV ầm ầm vang lên một tiếng tuyên cáo bỏ mình.

Từ nhỏ tập võ, đi theo các chú ra võ trường, Jung Yunho gặp kỳ phùng địch thủ, thấy ChangMin tránh được công kích, ánh mắt cuồng nhiệt, hét lớn một tiếng, ChangMin cách xa 5 bước vừa mới đứng vững, đột nhiên bị Jung Yunho khom đầu gối đánh tới tiếp.

ChangMin lộ ra kinh sắc, đánh đầu gối tới là một chiêu phá hủy tất cả kỹ xảo của kẻ địch tốt nhất, bởi vì lợi dụng sức nặng của cả cơ thể cùng với hướng lực, thường thường quyết định hết đấu thắng bại cuối cùng, mà loại phương pháp này với cự ly xa như vậy nên động tác phải rất lớn rất mạnh, vì vậy thường thường xuất hiện tình trạng công kích không chuẩn, nên có rất ít người dùng.

Nhưng một chiêu này của Jung Yunho lại mang theo lực lượng sấm vang chớp gật, ngay cả hắn cũng bị kinh diễm.

“Tới đây.” Nhiều năm huấn luyện, Shim ChangMin ít có địch thủ, quát lớn một tiếng, năm đó hắn từng thua, sau lại trải qua nhiều lần luyện tập, cũng khả miễn cưỡng ứng đối.

Đường quyền truyền ra, lợi dụng đặc thù của quyền pháp không thể nắm lấy, ý đồ nhất chiêu chế địch, đồng thời khom đầu gối chân trái, đùi phải thoái lui ra phía sau vài bước, đúng là tình thế bắt buộc không thể không đối diện, cũng không thể không chống lại nhất chiêu của Jung Yunho.

Gần, tới gần!

Jung Yunho gào to, mang theo sức mạnh đánh úp lại, Shim ChangMin trụ chân vững chãi, thân thể một bên đột nhiên giống như thoát lực mềm nhũn.

Thời cơ vừa vặn, đầu gối Jung Yunho mãnh lực đánh vào vai hắn, mà một quyền của hắn cũng đồng thời dừng trước ngực Jung Yunho, hai người không chút để ý tới đau nhức, động thủ cùng lúc.

Ngắn ngủn hơn mười chiêu, Jung Yunho giơ quyền nhắm ngay cột sống sau gáy ChangMin, mà ngón tay Shim ChangMin chế trụ cổ họng Jung Yunho.

“Ha ha ha ha cáp……” Jung Yunho đột nhiên cất tiếng cười to, thu hồi tay của mình về trước, Shim ChangMin cũng mím môi cười, rút tay về.

“Không nghĩ tới thiếu gia Jung gia đã sớm tẩy trắng thế nhưng lại rất mạnh,” Shim ChangMin xoa xoa bả vai ẩn ẩn, vươn tay nói,“đặc công CIA, mã số F122608, biệt danh max.”

“Cơ quan tình báo trung ương?” Jung Yunho nghĩ tới rất nhiều loại thân phận cho Shim ChangMin, thủ hạ của lão ba nhà mình, sát thủ hắc đạo, hoặc là người tài trong một chi nhánh của tổ chức của H nhưng chưa từng có nghĩ tới nam nhân này lại là đặc công của cơ quan tình báo trung ương Mĩ.

“Ừm, nếu không anh nghĩ là gì?” Lần đầu thấy Yunho kinh ngạc, ChangMin vỗ đùi cuồng tiếu,“Anh sẽ không phải cho rằng em là người khác phái tới mưu đồ phá hủy công ty của anh, hoặc là đến tách anh và anh Jaejoong ra chứ?”

“Không phải sao? Em từ trên trời giáng xuống, chẳng lẽ là thiên sứ sao?” Yunho xấu hổ, vừa mới hai người một phen đánh đấm, hắn dĩ nhiên nghĩ ChangMin không có địch ý, nếu không lấy thân thủ đặc công của hắn, chính mình nhất quyết không có khả năng dễ dàng chế trụ hắn như thế.

“Có lẽ em là Thượng Đế đâu?” ChangMin rốt cục không phải ngụy trang, dũng cảm một phen xé rách áo sơ mi, tự động tự phát tìm hòm thuốc,“Được rồi, em nói đùa thôi.”

Hiện tại, Yunho như thế nào cũng coi như cha mẹ, cơm áo của hắn, vẫn không cần đắc tội, ngày nghỉ cũng không còn bao nhiêu, cầm rượu thuốc mát xa vết bầm, nửa ngày sau ChangMin mới mở miệng nói:“Em chỉ là tới tìm người, anh có thể yên tâm, em tuyệt đối sẽ không thương tổn ai hết.”

Thấy Jung Yunho cau mày, chần chờ như trước, hắn buông tay bổ sung: “Thủ đoạn của đặc công chắc anh cũng hiểu, huống chi em có thể nói cho anh, em ở cục nghiên cứu y dược và ám sát, nếu muốn làm gì bất lợi, bây giờ các anh đã sớm gặp Thượng Đế.”

“Như vậy, Shim đặc công, anh có thể xin hỏi một chút, vì sao em phải ngàn dặm xa xôi đến Hàn Quốc, hơn nữa mặt dày mày dạn đến nhà bọn anh ở.”

“Anh, đừng luôn rối rắm chuyện anh Jaejoong thích em nữa được không?”

“Ai nói Jaejoong thích em, tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh.”

“Anh làm sao biết được em đủ lông hay chưa, chẳng lẽ anh lén nhìn em tắm rửa.”

“Cút!”

Có lẽ thật là không thể hòa thuận, hai người đi qua vài năm vẫn thuộc loại mặt ngoài cho nhau phun tào, trong nội tâm lại để lại một tay, hiện tại hai người, mới xem như hoàn toàn tín nhiệm đối phương.

Trực giác của nam nhân, có đôi khi cũng không thua nữ nhân.

Shim ChangMin, có lẽ thần bí, nhưng không có ác ý.

“Nếu như vậy, ăn cơm của anh lâu như vậy, có phải hay không cũng nên giúp anh một chút.” Nếu xác định không phải ChangMin, nghĩ đến tên nội gián chưa thò mặt, tuy rằng hắn hiện tại đã có kế hoạch của chính mình, nhưng là, vì muốn trừ hậu hoạn về sau, phải bắt nhanh gọn lẹ.

“Muốn em giúp anh điều tra ai là nội gián ?” Shim ChangMin chọn mi,“Anh thế nhưng vẫn hoài nghi em, thật sự đau lòng.”

……

Xem ra mặc kệ là sinh viên Shim ChangMin, hay là đặc công Max, lời nói ác độc đều là …… Nét bút hỏng lớn nhất của hắn.

“Anh có thể giúp em tìm người.” Cái khác không dám nói, nhưng tìm một người ở Hàn Quốc với hắn mà nói giống như một bữa ăn sáng.

“Không cần, em đã tìm được rồi.” ChangMin lười biếng thân xoay thắt lưng, thấy ánh mắt Yunho suy tư, lại nói,“nể mặt anh JaeJoong, được rồi, chúng ta tâm sự chút, nếu lời nói này không sai, JiYool hẳn là đã ở chỗ cô ta.”

Hai nam nhân liên thủ, cho dù không thể đánh đâu thắng đó. không gì cản nổi, cũng ít nhất sẽ không bại.

“Sao lại thế này?”

Sáng sớm, cơ hồ là từ nhân viên văn phòng đến quan chức cấp cao trong công ty đều tiến đến văn phòng trên tầng cao nhất, không dám đi vào, đứng ngay tại cửa thậm thụt, ghé đầu ghé tai thì thầm to nhỏ.

“Không biết a,” Người đến sớm nhất cười cười nhìn cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt, hỏi người bên cạnh,“Jung tổng vừa mới mang theo một nam nhân đẹp trai, rất cao vào phòng, sau đó giống như chưa nói được vài câu đã ầm ĩ, bùm bùm ném đồ đạc, vừa mới đưa cà phê vào, nghe thấy bên trong nói cái gì mà nội gián, bán đứng a.”

“Oa, có nội gián?” mọi người xung quanh nhỏ giọng kinh hô, trong ánh mắt Jung tổng không thể có hạt cát, vận mệnh của tên nội gián này chắc chắn sẽ bi thảm.

“Chị May, người đi vào là ai chị biết không?”

“Chị ! Chị May!”

“A? Em nói cái gì?”

May như đang ở trong mộng, một lát mới tỉnh dậy, vẻ mặt mờ mịt.

“Lão đại, chị nghĩ gì mà nhập thần vậy,” Đồng nghiệp nữ phòng thư kí, nhìn dáng người của May sau khi sinh càng đẹp hơn, vỗ đầu nói,“Em là nói, tên nội gián là người công ty chúng ta sao?”

“Không biết.”

“Thật là kỳ quái, công ty chúng ta làm sao có thể có nội gián a?”

Trong lúc mọi người xung quanh đang khe khẽ thậm thụt với nhau, cửa văn phòng bị một cước đá văng, sắc mặt Yunho lôi một người, hừ lạnh:“Shim ChangMin, tôi thực không nghĩ cậu lại là người như thế, tôi và JaeJoong đối với cậu tốt như vậy, thế nhưng cậu lại giúp ba tôi bức Jaejoong rời khỏi, vô liêm sỉ.”

“Người chết  tham lợi, chim chết  tham ăn.” ChangMin khinh thường đáp, ở ngoài mặt như là cùng Yunho đối chọi gay gắt, nhưng ánh mắt không ngừng đánh giá mọi người xung quanh, nhìn xem ai mang thần sắc khả nghi.

Cường điệu quan sát, hắn vẫn hoài nghi phòng trợ lý, phòng thư kí, nhưng phát hiện mọi người đều oán giận, không khỏi cười lạnh, xem ra tiếp theo phải kê thuốc mạnh mới công hiệu, hắn xoay xoay đồng hồ trên cổ tay, mở miệng:“Ngay cả con anh đều đang ở chỗ tôi, anh dám làm gì?”

Lời này vừa nói ra miệng, mọi người xung quanh ngẩn ra, Jung Yunho giận dữ vạn trượng ngẩng đầu, trùng hợp thấy một người mang biểu tình vừa sợ vừa nghi hoặc ngồi trong góc sáng sủa.

Nguyên lai là cô!

Đúng là cô!

Hỗn chiến lấy Shim ChangMin rời đi mà trở nên yên tĩnh lại, dưới sự an bài của May mọi người lập tức giải tán, tự trở lại cương vị công tác, Yunho trở lại văn phòng, nghĩ đến cuộc nói chuyện với ChangMin tối hôm qua, nhớ lại vừa rồi một phen ra sức diễn xuất.

Lúc này cảm thấy hiểu rõ, hai ngày qua chuyện tình làm cho hắn thấy kinh ngạc quá nhiều.

Đầu tiên là bắt được nội gián bên người, sau đó ngoài ý muốn biết được thân phận thật sự của Shim ChangMin, hơn nữa làm cho hắn khiếp sợ là, người mà ChangMin muốn tìm dĩ nhiên là……

“Boss.”

“Vào đi.”

“Boss,” May ôm tài liệu và cà phê đi vào, nói,“Vài cổ đông điện thoại đến, lợi nhuận của hạng mục sản phẩm cho trẻ con gần đây của chúng ta lại giảm xuống cho nên bọn họ muốn hỏi tình hình một chút.”

“Nhóm người này khi nào thì quan tâm hạng mục sản phẩm đó như vậy,” Yunho cười lạnh,“Như vậy, liền đem bọn họ đều mời đến đi, cuối tuần họp cổ đông.”

“Tốt, em cho người đi báo, em ra ngoài trước.”

“Chờ đã, May, cô đã làm ở đây bao lâu rồi?”

“Tám năm.”

“Ừm, quả thật không ngắn,” Yunho trầm ngâm, nhìn chằm chằm thuộc hạ đi theo bên người mình nhiều năm,“Vậy không cần làm trợ lý nữa, với năng lực của cô cũng đủ đảm nhận nhiệm vụ cao hơn, vừa lúc giám đốc Lee xin nghĩ dưỡng già, cô ngồi vào vị trí đó đi.”

“Em, em?”May chỉ chỉ cái mũi, dưới tổng giám đốc, là 4 giám đốc điều hành 4 khu, năm nay đúng là tuổi về hưu, nhưng Jung tổng không thăng chức cho phó giám đốc mà lại bảo cô làm?

“Chẳng lẽ tôi đang cùng quỷ nói chuyện?” Yunho buồn cười hỏi lại.

“Chính là quá đột nhiên, em có chút mộng.”

“Điều lệnh tôi đã cho người chuẩn bị rồi, cô đi thu dọn đồ đạc rồi nhậm chức.”

“Vậy, trợ lý của ngài?”

“Tạm thời không cần.”

“Vâng,” Không đoán được tâm tư của Yunho, hiện tại May đầu óc trống rỗng đi ra, mơ mơ màng màng dưới sự chúc mừng của mọi người, dọn đến văn phòng giám đốc tầng 26.

Jung Yunho nghỉ trưa đi ra ngoài, nhìn bàn làm việc của May thu dọn sạch sẽ, hai tay đan vào nhau, tựa vào bên cạnh bàn, thì thào lẩm bẩm.

– May, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng.

Cuối tuần, đó là lần cuối, tử chiến đến cùng.

JaeJoong , rất nhanh, tương lai sẽ đến và chúng ta gặp lại.

Hết chương 56

Jeremy: trời ơi, các ace ơi, hôm nay tui hạnh phúc quá, mãn nguyện quá, sung sướng quá, thỏa mãn quá….acbxyz quá…trời ơi, t chỉ biết gào lên rằng YUNJAE IS REAL…2 chú già làm cho trái t(r)ym nhỏ bé của tui phải dộng lên bình bịch miệng không khép lại được…. không uổng công chúng ta chờ đợi bọn họ. vk ck quốc dân ơi, 2 chú comeout luôn đi….

Nhè: ta ko biết nói gì ^^

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Chương 56 – Cảm ơn em!”

Bình luận về bài viết này