Chương 7 – Cảm ơn em!


Chương 7: “Trốn miêu miêu” cũng là một kỹ năng [2]

 

Cả đường đi bị kẹt xe, Junsu hổn hển chạy tới phòng luyện tập của công ty, bên trong đầy ắp, tất cả toàn người là người, một tiểu nam hài tóc hồng thấy Junsu liền ló đầu ra cửa, không nói gì tiêu sái đi qua đem hắn kéo vào, mắng: “Kim Junsu, tao nói mày nhanh nhanh lên, sao chậm chạp lề mề bây giờ mới đến, mày bò tới sao? Đã nói hôm nay tổng giám đốc đến, thật tốt mới có cơ hội, thằng ngốc này.”

 

“Lee HyukJae.” Kim Junsu thở hổn hển quát, xoay người bùm bùm đấm đá HyukJae, “Mày mới là ngu ngốc, mày mới là rùa, kẹt xe có biết không hả, mày nghĩ tao không biết như mày hả.”

 

“Được rồi, được rồi, tao sai rồi, tao sai rồi.” HyukJae rơi lệ đầy mặt, hắn sao lại có thể quên Junsu có khuynh hướng bạo lực.

 

“Mọi người lại đây tập hợp một chút.” Thầy giáo đứng phía trước vỗ vỗ tay, dạy bảo mọi người, “Hôm nay, tổng giám đốc sẽ tới, thầy nghĩ mọi người đều hiểu ý nghĩa đằng sau, thầy cũng không nói nhiều, muốn trở thành nghệ sĩ, phải nắm chắc cơ hội.”

 

“Vâng.” Nhóm thực tập sinh bên dưới mỗi người mang một biểu tình trả lời, ai cũng biết đó là một cơ hội tốt, chỉ cần tổng giám đốc cảm thấy hợp ý, như vậy chẳng khác nào có một nửa cơ hội, kiếp sống luyện tập sinh không thể xác định là phải mất bao lâu, ai cũng muốn lúc còn trẻ nhanh được debut, thực hiện giấc mơ trở thành nghệ sĩ.

 

“Kẽo kẹt.” Cửa bị đẩy ra, tất cả mọi người đều hướng về phía đó nhìn cửa, ngay cả Kim Junsu đang phát ngốc cũng bị HyukJae lôi kéo tiến sát lại.

 

Vào cửa đầu tiên là hai lãnh đạo cao tầng của công ty, theo sau đi vào là một nam tử mặc tây trang, đeo kính đen, áo khoác ngoài không cài nút, áo sơ mi bên trong cũng không cài vài nút trên cùng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Rõ ràng ăn mặc thực tùy ý, nhưng lại mang theo khí thế Yuppie (1) làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

 

“Đây là tổng giám đốc công ty, ngài Park Yoochun.” Một người lãnh đạo giới thiệu.

 

Yuppie nam nhân đứng ở cửa tháo xuống kính mắt, hé lộ ra khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt đào hoa cực đẹp, khóe miệng mang theo ý cười khó có thể nắm bắt: “Mọi người có thể gọi tôi là Micky.”

 

“Là tên biến thái kia.” Junsu đứng sau người HyukJae ló ra, thấy Park Yoochun đang cười tươi, thấp giọng.

 

“Ai?” HyukJae cũng quay đầu lại, hỏi, “Mày biết tổng giám đốc sao?”

 

“Ai nhận thức tên biến thái kia.” Junsu bất mãn “Hừ” một tiếng, lại rụt cổ trở về.

 

Tai rất thính, Yoochun nghe thấy tiếng liền nhìn qua, đó không phải là em trai của JaeJoong sao, là Kim, Kim Junsu, tiểu tử kia dĩ nhiên là luyện tập sinh công ty của mình.

 

Thật đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a, như vậy có ý nghĩa là chính mình có thể báo thù đúng không, Yoochun nghĩ tới bộ dáng Junsu cầu xin mình tha thứ, không khỏi cười càng thêm gian trá.

 

“Tổng giám đốc, có thể bắt đầu, thỉnh ngài ngồi bên này.” Thầy giáo chỉ đạo thấy Yoochun vẫn đứng ở tại chỗ không biết đang nghĩ cái gì, liền đi lên trước nói.

 

“A, nga, tốt.” Thu liễm ý cười nơi khóe miệng, Yoochun nghiêm trang nói, “Có thể bắt đầu.”

 

“Lee Soo Young.”

 

“Park Mi Soo.”

 

“Kim SunAhn.”

 

…………

 

Thầy giáo gọi từng thực tập sinh lên bảo bọn họ biểu diễn, Yoochun không chút để ý, ánh mắt vẫn phiêu tới Junsu đang ở phía sau khởi động toàn thân chuẩn bị.

 

“Junsu, đến lượt em.” Gọi tên cậu học trò chính mình yêu thích, kì vọng nhất, thanh âm của vị thầy giáo nghiêm túc bỗng trở nên ôn nhu hơn hẳn.

 

Junsu hào phóng tiêu sái tiến lên, mở miệng hát một ca khúc thuộc sở trường của bản thân, thanh âm mềm mại, khàn khàn lại dị thường dễ nghe, cất ra những cảm tình mà người khác không thể biểu đạt nổi, không gian một mảnh yên tĩnh, mọi người đều vì tiếng hát hoàn mĩ của Junsu mà ngưng trụ.

 

Hát xong, Junsu tự tin tràn đầy cười, ánh mắt đắc ý liếc Park Yoochun.

 

Nhìn không ra thực lực của tiểu tử này cường đại như vậy, nhìn ánh mặt khiêu khích của Junsu, Yoochun lấy lại tinh thần, trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: “Hơi thở vẫn là không ổn định, thanh âm nhưng thật ra đại khái hay hơn tiếng hổ gầm. Junsu đúng không, nhảy thì thế nào, phải biết rằng ca sĩ của công ty chúng ta được debut, nhất định phải là cái gì cũng giỏi, đến, nhảy một đoạn, tôi nhìn xem.”

 

Một câu cuối cùng rõ ràng mang theo chút trêu tức, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến độ đỏ lên, Yoochun không hiểu sao vui sướng một trận.

 

Hơi thở của anh mới không ổn định, cả nhà anh cũng thở không ổn định, tôi cũng không phải người của rạp xiếc, anh nói nhảy liền phải nhảy a. Junsu thầm mắng trong lòng, ngạnh cổ, đứng chính giữa sân khấu, không chịu nhúc nhích.

 

“Junsu, Junsu.” HyukJae thấy mặt Junsu đỏ ửng, biết cá tính của tiểu hài tử này chắc chắn lại sinh khí rồi, vội vàng đi lên phía trước, cầm tay nó trấn an, “Đừng sinh khí, ngoan, đó là tổng giám đốc, không phải chỉ là nhảy thôi sao, cứ làm giống như bình thường chúng ta luyện tập.”

 

Yoochun nhìn tiểu tử tóc hồng vô cùng thân thiết ở bên tai Junsu thì thầm to nhỏ, đột nhiên một trận hờn dỗi xâm nhập, dồn dập mở miệng: “Sao vậy, còn chưa debut mà đã kiêu căng, không coi ai ra gì, tôi còn thật không biết luyện tập sinh của công ty mình có loại ngang bướng như này. Còn có, ai cho phép người không phận sự tiến lên nói chuyện.”

 

Ý chỉ, mắt nhìn HyukJae, Yoochun cũng không biết vì sao mở miệng ra là châm chọc, ban đầu hắn chỉ muốn trêu đùa tiểu tử thoạt nhìn đáng yêu này một chút thôi.

 

“Nhảy thì nhảy, anh làm chi lại trách HyukJae.” Thấy bạn tốt của mình bị Yoochun mắng, Junsu càng thêm tức giận, hờn dỗi.

 

Ấn nút play, phòng luyện tập vang lên điệu nhạc quen thuộc, giống như trở lại những ngày cùng HyukJae gạt mồ hôi luyện tập, Junsu tận tình, nghiêm túc nhảy xong, quay đầu lại, nhìn đến ánh mắt tán thưởng của HyukJae, nghịch ngợm thè lưỡi, hai người nhìn nhau cười.

 

Nhảy quá đẹp, Yoochun vỗ tay trong lòng, nhưng là thấy HyukJae cùng Junsu hỗ động, không hiểu sao lại cảm thấy rất chói mắt, vì thế trái lương tâm mở miệng: “Nhảy quá kém, đây là tất cả trình độ cậu có được sao, nếu vẫn là như thế này, nên cuốn gói về nhà cho sớm. Công ty không cần người vô dụng.”

 

Junsu vốn đang cười liền sửng sờ tại chỗ, nghe những người xưa nay vẫn ghen tị hắn xung quanh cúi đầu cười, nhìn bốn phương tám hướng đều là ánh mắt thương hại hoặc trào phúng, Junsu đột nhiên có loại cảm giác bị đoạt đi hết thảy, chưa từng chịu qua ủy khuất như này, đôi mắt đỏ lên, hét với Park Yoochun: “Tôi ghét anh.”

 

“Phanh.” Đẩy cửa ra, nhanh chạy ra ngoài.

 

Hình như đùa quá trớn, Yoochun nhìn Junsu trước khi biến mất ánh mắt hồng hồng, nghĩ thầm trong lòng, hắn, hắn không có ý như thế. Yoochun đứng dậy đuổi theo.

 

Thầy giáo đang đứng phía sau nhìn một màn trước mắt, đứng tại chỗ mở to miệng, cho đến khi thấy Yoochun chạy ra ngoài cửa, mới la lớn: “Tổng giám đốc, buổi thị sát hôm nay…………”

“Tính sau.” Yoochun vừa chạy vừa trả lời, một đường đuổi tới cửa, nhưng đã không thấy thân ảnh tiểu tử kia, Yoochun chống đầu gối, há mồm thở dốc, “Sao lại chạy nhanh như vậy.”

 

Nhận được điện thoại của HyukJae, JaeJoong đang cho các bé ăn điểm tâm, nghe HyukJae miêu tả đầu đuôi quá trình phát sinh, biết Junsu khóc, bỏ chạy ra ngoài, vội vàng gọi di động cho Junsu, lúc đầu còn gọi được, chỉ là không nghe máy, lúc sau đã không liên lạc được, vốn chính là nghĩ an ủi đứa em, JaeJoong bắt đầu khẩn trương dần.

 

Cậu biết trở thành ca sĩ vẫn là mục tiêu của Junsu từ nhỏ đến lớn, vì thế nó luôn luôn cố gắng hết sức, mấy năm nay ăn bao nhiêu khổ cực, đắc tội bao nhiêu người, cậu đều xem ở trong mắt, năm đó âm thanh biến đổi suýt nữa quật ngã, sau lần đó, nó càng thêm để ý tới sự đáng giá của người khác. Hôm nay, bị phê bình oan uổng trước mặt bao nhiêu người, nhất định rất khổ sở, Junsu, ngoài mặt thoạt nhìn đơn thuần cái gì cũng không để ý, kỳ thật nội tâm che dấu rất nhiều cảm xúc.

 

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, nghĩ đến lúc âm thanh biến dạng, bị người công ty cười nhạo, liền nhốt bản thân trong phòng không ăn không uống, JaeJoong trở nên hoang mang lo sợ.

 

Bất quá, có mắt đào hoa, bị Junsu gọi là biến thái?

 

Chẳng lẽ là Park Yoochun?

 

Nghĩ đến đây, JaeJoong vội vàng mở di động gọi cho Yunho, nghe thấy đầu dây bên kia thanh âm Yunho trầm thấp, trong lòng lập tức không hiểu sao trở nên yên tâm lạ thường.

 

Nghe thấy đối phương ‘alo’ một tiếng, nhưng cậu lại không hề có động tĩnh gì, Yunho nhìn lại số di động, đúng là JaeJoong mà, sao lại không lên tiếng.

 

“JaeJoong? Là em sao?” Thanh âm Yunho ôn nhu chảy nước, “Làm sao vậy?”

 

“Yunho.” Nghe thanh âm Yunho ôn nhu như vậy, JaeJoong đột nhiên rất muốn rơi lệ, “Không thấy Junsu, cái kia, Yoochun có phải hay không là tổng giám đốc của công ty giải trí ‘M’? Hôm nay,……”

 

Nghe giọng JaeJoong có chút run run, nói năng lộn xộn, Yunho hận không thể lập tức bay đến trước mặt JaeJoong, đem người ta ôm vào trong ngực hảo hảo an ủi.

 

“JaeJoong, bình tĩnh một chút, đừng nóng vội, chậm rãi nói.” Yunho ôn nhu trấn an, vừa nói vừa rất nhanh cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, chạy bộ xuống ga ra.

 

“Vậy là, hiện tại Junsu chạy đi đâu không rõ, điện thoại thì tắt nguồn.” Yunho mang theo di động vào xe chuẩn bị xuất phát, vừa làm rõ ràng chân tướng, “JaeJoong, em hãy nghe tôi nói, tôi đang lái xe đến chỗ em. Junsu không phải tiểu hài tử, khả năng chính là chạy đến chỗ nào đó muốn yên tĩnh một mình, em quan tâm quá sẽ bị loạn, tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, bình thường nó thích đi chỗ nào, tôi lập tức rất nhanh sẽ đến chỗ em.”

 

Lời Yunho làm cho cảm xúc của JaeJoong hoàn toàn lắng đọng lại, chính mình luôn coi đứa em trai duy nhất như tiểu hài tử năm đó thường ghé vào lòng mình khóc thút thít, nơi Junsu thường đi? JaeJoong bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, để tìm được Junsu nhanh nhanh, đó mới là chuyện trọng yếu nhất.

 

JaeJoong chạy về văn phòng, giải thích đơn giản một chút, nhờ thầy giáo Han thay mình chiếc cố các bé, cầm di động chạy nhanh ra ngoài, vừa tới cửa, thì cũng đúng lúc Yunho đến, Yunho mở cửa xe chạy xuống đến, nhìn JaeJoong chỉ mặc một chiếc ôm len, ngữ khí mang theo chút trách cứ: “Sao không mặc áo khoác?”

 

“Quên.” Nhìn chính mình chỉ mặc chiếc áo len, JaeJoong cũng không để ý, lôi kéo Jung Yunho lên xe, nói, “Junsu bình thường thích ra sông Hàn, có lẽ thằng bé ở chỗ đó.”

 

Yunho cúi đầu mở điều hòa, đáp: “Được, chúng ta đi ra sông Hàn, tôi gọi báo cho Yoochun biết, hắn nói chính là nghĩ chỉ đùa một chút, không nghĩ tới Junsu phản ứng lớn như vậy, hắn thực hối hận, cũng đang lái xe đi tìm.”

 

Nhìn JaeJoong ở ngồi ở vị trí phó lái, Yunho đột nhiên sáp lại gần, JaeJoong cả kinh, lắp bắp: “Yunho, anh, anh làm gì vậy.”

 

“Thắt dây an toàn cho em, bé ngốc.” Nhìn JaeJoong đột nhiên phòng bị, tâm tình Yunho rất tốt, cố ý đem cả người đều dính sát vào, cảm giác được thân thể JaeJoong cứng còng, lại tiếp tục cố ý như vô tình chạm vào tay người ta,“Chúng ta đi thôi, em ngồi cho vững.”

 

Không nghĩ tới Yunho chỉ là giúp mình thắt dây an toàn, JaeJoong quẫn bách, chính mình sao lại có thể nghĩ đến cái kia, a a a a!

 

Buồn cười nhìn biểu tình JaeJoong biến hóa không ngừng, Yunho gọi cho Yoochun, nói cho hắn có lẽ Junsu đang ở bờ sông Hàn, nghe đầu kia tiếng gió “Vù vù”, Yunho nghĩ trong lòng, không cần lâu nữa đâu, Yoochun cũng sẽ cùng hắn, lâm vào loại tình cảm có tên là “Tình yêu”.

 

Liên tục tìm xung quanh, nhưng đều không thấy, mắt thấy trời càng ngày càng đen lại, JaeJoong thật vất vả mới bình tĩnh lại bắt đầu bất ổn, Junsu có phải hay không đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Theo lý thuyết, bình thường cho dù xảy ra chuyện lớn như thế nào, Junsu cũng sẽ nhất định gọi điện thoại báo cho cậu.

 

JaeJoong xoắn hai tay lại với nhau, môi cắn trắng bệch.

 

“JaeJoong, đi đâu tiếp theo?” Yunho dừng xe ở ven đường đi ra ngoài mua sữa, trở về liền thấy JaeJoong đứng bên cạnh, mặt trắng bệch, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy?”

 

“Yun, Yunho, anh nói xem, Junsu có thể hay không đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Từ nhỏ đến lớn cũng chưa một lần rời khỏi tôi như thế này, nó cẩu thả qua quýt, chuyện gì cũng không chú ý, lúc qua đường không bao giờ nhìn trước sau, còn thích chõ mũi vào nhiều chuyện. Tôi cũng chỉ có duy nhất Junsu là người thân, nếu, nếu Junsu có chuyện gì……” JaeJoong càng nghĩ càngtồi tệ, hàm răng gắt gao cắn chặt môi, nói không nên lời.

Yunho nhìn JaeJoong trước mặt sắp khóc đến nơi, e rằng lòng còn đau hơn gấp bội, bất chấp tất cả, đột nhiên một phen ôm người kia vào ngực, hôn lên trán một chút, bàn tay to vỗ tấm lưng gầy yếu: “JaeJoong, không phải sợ, không phải sợ, em còn có tôi, Junsu cũng sẽ không sao, có khả năng chính là thằng bé muốn chạy đến một nơi mà em không biết, em hảo hảo ngẫm lại, còn có nơi nào nó có thể đến hoặc là em thích đến không.”

 

JaeJoong dựa vào ngực Yunho, ngực Yunho thực dày thực rộng, ôm cậu, giống như ngay cả gió đều không thể lọt vào, bàn tay của Yunho cũng thực ấm áp, vuốt vuốt lưng, làm cho cậu một chút một chút an tĩnh lại.

 

“Còn có, còn có một chỗ.” JaeJoong đột nhiên nghĩ đến, “Cách đây không xa.”

 

Giãy ra khỏi ôm ấp của Yunho, JaeJoong chạy đi, Yunho đuổi theo phía sau, nhìn bóng dáng JaeJoong, nghĩ vừa mới bóng dáng đó còn đang nằm trong lòng mình.

 

“Rầm.” JaeJoong đột nhiên dừng lại, Yunho phanh lại không kịp, đầu va vào lưng người ta.

 

“Jae……” Vừa định mở miệng, lại thấy phía trước không xa, có một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi trên xích đu, là Junsu!

 

“Đây là nhà cũ của chúng tôi, sau khi chuyển đi liền được xây thành công viên, trước kia Junsu luôn thích ở đây hát cho tôi nghe, nói cho tôi biết về sau nó phải trở thành một ca sĩ xuất sắc, phải được đứng trên sân khấu, bởi vì như vậy, mới có thể thực hiện được giấc mơ khi còn trẻ của mẹ, mới có thể để cho người ba luôn bận rộn công tác không có thời gian thường xuyên nhìn thấy nó. Sau lại, ba mẹ Junsu qua đời, Junsu càng muốn sớm ngày được đứng trên sân khấu, bởi vì trước khi qua đời, ba Junsu nói, ông sẽ ở thiên đường nhìn TV, chờ một ngày nhìn thấy tiểu nhi tử của mình tỏa sáng. Làm ca sĩ, vẫn là mục tiêu nhân sinh của nó, chỉ vì một chút mục tiêu này, nó phải trả giá rất nhiều, cho nên, tôi thật sự thực lo lắng, nếu có một ngày, giấc mộng này thật sự tan biến, Junsu còn có thể sống vui vẻ như hiện tại không.”

 

JaeJoong giống như đang nói với chính mình nói, lại cũng giống như đang nói cho Yunho, thanh âm nhỏ nhẹ, mang theo rất nhiều bi thương.

 

“Susu.” JaeJoong chậm rãi đến gần Junsu, người ngồi trên xích đu quay người lại, tràn ngập nước mắt, “Susu ngốc, anh hai đến chậm.”

 

“Anh hai.” Junsu khóc theo, nhảy xuống khỏi xích đu, đầu nhỏ vọt vào lòng JaeJoong, nghẹn ngào, khóc thút thít, “Anh hai, em xin lỗi, để anh phải lo lắng rồi.”

 

“Không sao, Susu chúng ta là một đứa nhỏ rất ngoan.” JaeJoong xoa xoa đầu lù xù tóc của Junsu, thanh âm ôn nhu, “Nói cho anh hai nghe, vì sao lại khóc a?”

 

“Anh hai, có phải hay không em thật sự không thích hợp làm ca sĩ?” Junsu ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tuyệt vọng, “Ba nói, sẽ ở thiên đường nhìn em, nhưng là, anh, ba sẽ phải thất vọng rồi, có lẽ cả đời này em cũng không có cơ hội debut.”

 

“Sao lại như vậy được, Susu hát rất hay, nhảy cũng rất đẹp, sao lại không có cơ hội debut.” Hiểu được ý nghĩa muốn trở thành ca sĩ của Junsu, JaeJoong nhỏ nhẹ an ủi.

 

“Nhưng là hôm nay Park Yoochun nói, anh ta nói em hát rất dở, nhảy cũng chẳng đẹp, anh ta nên cuốn gói về nhà sớm đi. Còn nói……”

 

“Thực xin lỗi.” Đột ngột ở sau lưng vang lên thanh âm, Junsu cùng JaeJoong nhìn lại, là Yoochun vội vàng chạy tới, tóc bị gió thổi loạn thất bát tao, mất đi hình tượng công tử sang quý, hắn và Yunho vẫn giữ điện thoại, cho nên những lời nói nãy giờ, hắn đều nghe thấy hết. Hắn thật không ngờ trò đùa nhất thời của mình sẽ thương tổn nghiêm trọng đến tiểu tử hồn nhiên này như vậy, “Junsu, thực xin lỗi, những lời đó là tôi cố ý nói, tôi chỉ là, muốn trả thù một chút chuyện lần trước cậu đánh tôi, đá tôi, thật sự không có ý đó, tôi cũng không biết sẽ tổn thương cậu lớn như vậy. Tôi xin lỗi.”

 

“Ô ô ô ô……” Vốn đã ngừng khóc, Junsu lại đột nhiên như con nít vừa khóc vừa chạy tới. Đấm đá khắp người Yoochun hồi lâu, miệng còn nói, “Anh là người xấu, ô ô, tôi nhảy có được không?”

 

“Tốt, tốt, tốt, cậu nhảy thật sự rất đẹp. So với nhiều ca sĩ đã debut của công ty đều tốt hơn nhiều.” Yoochun ôm đầu, để mặc Junsu đấm đá.

 

“Vậy giọng hát thì sao.”

 

“Cũng tốt lắm.” Yoochun dừng một chút, “Nhưng là thật sự có chút không ổn định.”

 

“Anh.” Junsu tức giận, nhấc chân hung hăng đá vào chân Yoochun, “Anh nói nữa đi, nói nữa xem nào.”

 

“Mày, JaeJoong, cứu mạng a,” Yoochun ngẩng đầu hướng về phía Yunho, JaeJoong xa xa xin giúp đỡ, thấy Yunho làm khẩu hình “Xứng đáng”, chỉ có thể ôm Junsu còn đang vây trong trạng thái điên cuồng vào lòng, liên tục cầu xin tha thứ, “Tôi sai rồi, tôi sai lầm rồi, cậu thật sự rất tiềm lực, tôi sẽ bảo các thầy cô giáo cố gắng bồi dưỡng, để sớm ngày bước lên sân khấu, được không?”

 

“Ai muốn anh giúp đỡ, tôi không cần, tôi có thực lực của mình.” Junsu ở trong lòng Yoochun không thể thi triển công phu mèo cào, bỉu môi nói.

 

“Đúng, đúng, đúng, Junsu là người phóng khoáng, lạc quan, lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn.” Yoochun cười khổ, tôn người ta lên tận trời, “Chúng ta giảng hòa được không? Chân tay của tôi đã già cằn cỗi, thật đánh không lại cậu. Tôi mời cậu ăn kem bồi tội.”

 

Junsu nghĩ nghĩ, nín khóc, mỉm cười, giơ hai ngón tay: “Tôi muốn hai cái.”

 

Nhìn Junsu ánh mắt hồng hồng, nghiêng đầu giơ ra hai ngón tay nhìn chính mình, Yoochun rung động một hồi, gật đầu: “Đừng nói hai cái, muốn cả tiệm kem, tôi cũng mua cho cậu.”

 

“Tôi mua cả tiệm kem làm chi, thần kinh.” Junsu trợn trắng mắt liếc Yoochun một cái, quay đầu lại nhìn JaeJoong, anh hai đi tìm hắn, nhưng chính mình đi ăn với Yoochun, anh hai có thể không vui.

 

Thấy Junsu nhìn mình, JaeJoong cười cười: “Đi đi, nhớ về sớm một chút, không được đánh nhau với Yoochun nữa.”

 

“Em biết rồi.” Junsu cười tủm tỉm chạy tới bên người JaeJoong, dùng thanh âm mà nó nghĩ đã rất nhỏ rồi nói, “Anh hai, em sẽ ăn sạch tiền Yoochun báo thù, tí sẽ mang đồ ăn ngon về cho anh, ue kyang kyang.”

 

………… ba người nhe thấy đồng thời hóa đá, Junsu a, nên nói là quá đơn thuần, hay nên nói là ngu ngốc đây, bất quá tính tình như vậy thật sự thực đáng yêu.

 

“JaeJoong, chúng ta cũng đi ăn cơm đi.” Nhìn hai người ChunSu cãi nhau ầm ĩ tiêu sái đi xa, Yunho tràn ngập vui sướng, quay đầu lại nhìn JaeJoong, lại nhìn đến bộ dáng JaeJoong lung lay dứng không vững, nhanh chóng giơ tay đỡ lấy, “Mệt quá sao?”

 

“Không sao. Chỉ có chút choáng váng, chúng ta đi thôi.” JaeJoong kéo Yunho, đi được hai bước, đột nhiên nghiêng người về một phía, Yunho sợ tới mức theo sau ôm lấy, JaeJoong té xỉu trong lòng hắn, sờ cái trán, sốt dọa người.

 

“Bé ngốc, bị cảm cũng không nói.” Trên đường lái xe chạy tới bệnh viện, miệng Yunho thì mắng, nhưng vẫn không ngừng lo lắng nhìn JaeJoong.

 

“Bác sĩ, em ấy thế nào rồi ạ?” Làm thủ tục, kiểm tra xong xuôi, đẩy vào phòng bệnh, Yunho đi theo sau bác sĩ, vội vàng hỏi, “Phát sốt, hẳn là do khí lạnh xâm nhập cơ thể, trời lạnh như thế mà ăn mặc đơn bạc, có thể không sinh bệnh sao? Cậu là anh trai, chẳng lẽ không biết khuyên bảo em mình mặc thêm quần áo hả, cũng may mang tới kịp thời, nếu chậm một chút, thì bị biến chứng sang viêm phổi, lúc đó tôi sẽ nhìn xem cậu làm được gì. Đây là thủ tục nằm viện, cậu ta phải truyền nước vài ngày mới được.”

 

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Yunho cúi đầu, “Đều do cháu sơ ý. Bác sĩ, cháu, em trai cháu thật sự không sao chứ, không cần làm kiểm tra toàn diện sao?”

 

Bởi vì phải điền thêm quan hệ vào chỗ người thân, đoán rằng JaeJoong không muốn để Junsu lo lắng, cho nên hắn đành phải giả mạo là anh trai của JaeJoong, tuy rằng, hắn càng muốn điền vào chỗ quan hệ chữ “Chồng”.

 

“Người trẻ tuổi, không cần lo lắng như vậy, thân thể em trai cậu có chút suy nhược, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.” Xem thái độ của Yunho không tồi, vị bác sĩ cũng trở nên ôn hòa hơn, “Em trai cậu cần bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, mới không dễ dàng sinh bệnh.”

 

“Bổ sung những gì ạ?” Yunho vừa nghe nói thân thể JaeJoong suy nhược, vội vàng đi theo bác sĩ vào văn phòng, muốn hảo hảo học tập.

 

Trong phòng bệnh, JaeJoong đang nằm trên giường dần dần tỉnh lại, trợn mắt nhìn cả căn phòng toàn màu trắng, hoảng sợ, đây là đâu? Mắt to đánh giá bốn phía, thấy giường bên cạnh là một phụ nữ đang mang thai, mới biết được đây là bệnh viện.

 

“Sao lại ở bệnh viện thế này?” JaeJoong lầm bầm lầu bầu.

 

Chị gái đang mang thai nằm ở giường bên cạnh nhìn vẻ mặt JaeJoong nghi hoặc liền nói: “Xin chào, cậu giống như là phát sốt rồi té xỉu, cho nên anh trai cậu mang đến bệnh viện.”

 

“Anh trai?”  Rõ ràng cậu chỉ có em trai thôi a.

 

“Đúng vậy, anh trai cậu rất đẹp trai nha.” Chị gái mang thai sáng mắt lên, còn nói, “Bất quá, đối với cậu cũng rất tốt, cứ ôm cậu không chịu buông tay, cho đến bác sĩ nổi bão, mới bằng lòng thả cậu trên giường, sau đó vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm không nhúc nhích, còn siết chặt tay cậu, lúc này chắc đang ở phòng bác sĩ, phỏng chừng là muốn hỏi một chút về bệnh tình của cậu. Thời đại bây giờ, rất khó gặp được hai anh em ruột thân thiết như vậy.”

 

Ôm hắn, còn nắm tay hắn, Jung Yunho, sao có thể như vậy a, làm cho người ta nhìn thấy, rất không tốt.

 

JaeJoong tựa vào đầu giường, đỏ mặt suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra chính mình đang biểu hiện của người vợ nhỏ thẹn thùng.

 

“Két.” Có người đẩy cửa tiến vào, JaeJoong ngẩng đầu, là một nam tử diện mạo bình thường, mang rất nhiều bao đồ, còn cầm một bình giữ nhiệt, chị gái mang thai lên tiếng, thanh âm ôn nhu: “Hyun Chul, anh tới hả.”

 

“Ừ, Sunmi, hôm nay thế nào? Cục cưng có đạp em đau không?” Nam nhân đi quá, cầm lấy tay vợ, “Mẹ hâm canh cho em, rất thơm. Còn có chị hai mua cho bảo bảo quần áo, anh mang đến cho em xem.”

 

Vợ chồng hai người khe khẽ nói nhỏ, trong phòng đều tràn ngập hơi thở ấm áp.

 

JaeJoong xuất thần nhìn một màn trước mắt, tâm độn độn đau, nếu mình và Yunh ở cùng một chỗ, đại khái sẽ không có cơ hội như vậy.

 

Bọn họ đều là nam nhân, sẽ không có đứa nhỏ, gia đình Yunho cũng sẽ không tán thành, cũng không thể quang minh chính đại tay trong tay đi dạo trên đường.

 

Về phía mình, không cha không mẹ, chỉ có Junsu, nếu quyết tâm, Junsu đại khái cũng sẽ ủng hộ. Nhưng còn Yunho, hắn có gia đình, có đứa nhỏ, có cha mẹ, công việc tốt đẹp, mình sao có thể là người thứ ba, phá hư hết thảy, chỉ vì hạnh phúc của bản thân.

 

Hôm nay, xảy ra nhiều chuyện, người thứ nhất mà cậu nghĩ tới chính là Yunho, giống như chỉ cần có Yunho, dù có chuyện gì đi nữa cũng không lo lắng. Hắn  bỏ công việc cùng mình đi tìm Junsu, mình sinh bệnh, hắn ôm đến bệnh viện, còn lo lắng như vậy, hắn sẽ quan tâm chính mình mặc quá ít, sẽ quan tâm chính mình đã ăn cơm hay chưa.

 

Cậu không ngu ngốc, cậu biết, Yunho, cũng giống mình, yêu một người cùng giới tình với bản thân.

 

Nhưng, chính là bởi vì này đó, mới càng phải chặt đứt ý niệm trong đầu, nếu chỉ là chính mình đơn phương yêu mến, như vậy có thể lấy lí do là bạn bè, thầy của JiYool, thậm chí là thân phận người xa lạ ung dung, thản nhiên quan tâm hắn, chú ý đến hắn.

 

Nhưng là, bọn họ yêu nhau, nên nhất định không thể gần nhau.

 

Chỉ cần chính mình chặt đứt ý niệm trong đầu, như vậy hết thảy một lần nữa đi vào quỹ đạo đúng đắn, bọn họ sẽ biến thành người xa lạ, biến mất trong sinh mệnh của đối phương.

 

Có lẽ mình vẫn còn có thể yêu Yunho, chính là, phần tình cảm đó, sẽ chôn sâu dưới đáy lòng, nhiều năm sau, sẽ mang nó xuống mồ, như vậy đủ rồi.

 

“JaeJoong, đã đỡ hơn chút nào không.” Yunho đi vào, nhìn JaeJoong ôm chăn ngẩn người, tiến lên trước sờ sờ trán JaeJoong, “Vẫn còn sốt, muốn ăn cái gì, tôi đi mua cho em. Em biết không, thấy em té xỉu làm tôi sợ muốn chết, lần sau không được mặc ít như vậy đi ra đường.”

 

“Yunho.” JaeJoong cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Yunho, “Chúng ta đừng gặp lại nữa được không?”

 

Thanh âm rất nhỏ như từ trên trời bay xuống, nhưng đáng tiếc Yunho lại nghe rất rõ, vốn đang nói chuyện, Yunho cứng đờ: “JaeJoong, em nói cái gì?”

 

“Yunho, chúng ta đừng gặp nhau nữa, không bao giờ, từ nay về sau, không cần gặp lại nhau được không? Coi như chưa từng quen biết tôi?”

 

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống chăn bông, giây lát sau đã bị hút khô, tâm tính JaeJoong thiện lương giống đang bị con dao nhỏ đâm một nhát lại một nhát, mỗi một lần hô hấp đều đau tan nát cõi lòng.

 

“Vì sao?” Yunho run run.

 

“Bởi vì.” JaeJoong giơ tay lau nước mắt, “Bởi vì……”

 

“JaeJoong, nghe nói cậu bị ốm, tớ đến thăm.” Jung  Ara đẩy cửa đi vào, nhìn cảnh tượng trước mắt sững sờ tại chỗ.

 

“Bởi vì, tôi thích Ara, nhưng là Ara không thích anh.” JaeJoong nói ra một lý do hoang đường, trong lòng yên lặng cầu nguyện Ara đừng vạch trần.

 

Jung Yunho mặt không chút thay đổi quay lại nhìn Ara, Ara bị ánh mắt Yunho làm cho đóng băng rét run, tuy rằng không biết vì sao JaeJoong phải nói như vậy, nhưng là xuất phát từ suy nghĩ cho bạn bè, Ara vẫn gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, anh Jung, tôi và JaeJoong yêu nhau, vừa mới xác định quan hệ không lâu, nói thật, tôi có ấn tượng thật không tốt về anh, không biết chiếu cố bé con, lại không lễ phép với người khác. Tôi cảm thấy JaeJoong không nên gặp mặt anh, hai người không phải là người cùng một thế giới với nhau.”

 

“JaeJoong, cô ấy nói thật sao?” Yunho cảm thấy cả người đều trống rỗng, không có năng lực tự phân biệt thật giả, thầm nghĩ biết chân tướng từ miệng người trước mắt, “Nói cho tôi biết, hai người đang yêu nhau là thật sao?”

 

JaeJoong nghẹn ngào nói không nên lời, Ara đành giơ bàn tay lên, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn đính hôn đơn giản: “Đây là vật đính ước của chúng tôi, tôi nghĩ anh Jung hẳn đã từng nhìn thấy.”

 

Cái nhẫn kia, hắn đúng là từng nhìn thấy trên tay JaeJoong, chẳng qua vẫn đeo ở ngón út, Jung Yunho cố chấp nhìn JaeJoong, lại hỏi: “JaeJoong, tôi chỉ muốn nghe đáp án của em, là thật sao?”

 

“Là thật, Yunho, Ara nói tất cả đều là thật sự.” JaeJoong cố gắng làm cho thanh âm của chính mình thanh âm nghe ra càng thêm bình tĩnh.

 

“Như vậy, Kim JaeJoong, sẽ như em mong muốn.” Không khí tĩnh lặng hồi lâu qua đi, thanh âm Jung Yunho cũng trở nên thật bình tĩnh, “Chúc hai người hạnh phúc.”

 

Xoay người mở cửa rời đi, Jung Yunho ý nghĩ trống rỗng, nguyên lai là chính mình tự mình đa tình, JaeJoong thích vẫn là nữ nhân, đang lúc lòng tràn đầy vui mừng nghĩ đến JaeJoong đối chính mình cũng có cảm giác, hắn đã bởi vì một câu của người mình thích, mà quyết định không bao giờ nữa gặp lại.

 

Cứ như vậy đi, Kim JaeJoong, chỉ cần em hạnh phúc, cho dù, tôi luyến tiếc, cho dù, tôi có thể đoạt lấy em, không bao giờ nữa buông tay, cho dù, tôi bức thiết hy vọng, người cùng em mang nhẫn đôi là tôi……

 

Nhưng là, so với những cái này, tôi càng hy vọng em hạnh phúc.

 

Tái kiến, tình yêu của tôi! Tái kiến, JaeJoong của tôi.

 

Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, JaeJoong rốt cuộc nhịn không được, gục trên giường thất thanh khóc rống, Ara đứng một bên nhìn Jung Yunho tuyệt vọng rời đi, lại nhìn JaeJoong khóc đến mức không còn bộ dáng là chính mình, giống như đột nhiên hiểu được cái gì đó.

 

Đi đến bên giường ngồi xuống, Ara đưa qua chiếc khăn tay, hỏi: “JaeJoong, làm như vậy đáng giá không? Rõ ràng thương hắn, nhưng là quyết tuyệt buộc hắn hết hy vọng, buộc hắn buông tay như vậy, đáng giá không? Có lẽ hắn căn bản sẽ không hiểu nỗi khổ tâm của cậu, có lẽ hắn sẽ chỉ biết hận cậu, cho đến chết.”

 

“Ara.” JaeJoong ngẩng đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt đẫm khuôn mặt trắng, “Cậu……”

 

“Bởi vì tớ cũng giống cậu, yêu một người cùng giới tính.” Ánh mắt Ara mang theo sự thê lương mà đáng ra ở độ tuổi này không nên có, “Cho nên, tớ biết.”

 

“Vậy……” JaeJoong nghĩ mở miệng hỏi, lại không biết nên hay không nên.

 

“Cô ấy lập gia đình, sau khi chúng tớ chia tay, tớ vẫn nghĩ cứ nghĩ cô ấy sẽ sống tốt, cho đến mấy tháng trước, tớ từ Mĩ trở về, mới biết được, cô ấy bị trầm cảm, hiện tại đang ở bệnh viện điều trị, tớ đến thăm, nhưng là, cô ấy đã không còn biết tớ là ai.” Thanh âm Ara không chút phập phồng, nhưng là, JaeJoong nhìn ra được sự tuyệt vọng, đau xót.

 

Ai đau hơn ai.

 

“Thực xin lỗi, tớ không nên hỏi.” JaeJoong thút thít giải thích.

 

“JaeJoong, không phải lỗi của cậu. Tớ chỉ là muốn nói cho cậu, đừng dễ dàng buông tay, có lẽ có một ngày, cậu sẽ hối hận.” Ara nắm lấy tay JaeJoong, “JaeJoong, cậu đã nghĩ kĩ chưa? Bây giờ đuổi theo người ta vẫn còn kịp.”

 

“Tớ đã suy nghĩ rất kĩ rồi, Ara.” JaeJoong xoay đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đôi vợ chồng đang dìu nhau tản bộ, “Yunho có gia đình, còn có bé con đáng yêu, tương lai của anh ấyhẳn là một vầng hào quanh. Mà không phải, bởi vì tớ, sẽ bị người khác khinh thường, tớ không muốn anh ấy mất đi tất cả. Có lẽ anh ấy sẽ hận tớ, nhưng tóm lại có một ngày, anh ấy sẽ hiểu, cho dù, vĩnh viễn không hiểu, tớ cũng cảm thấy may mắn, vì được sống trong đáy lòng anh ấy dù dưới một hình thức khác.”

 

“JaeJoong, cậu cần gì phải như vậy, có lẽ, nên thử một lần.” Ara nhìn JaeJoong, trong lòng tràn ngập sự đồng tình.

 

“Ara, tình yêu, sẽ không đứng dậy nổi sau khi nếm thử hoặc mạo hiểm.” JaeJoong cố gắng bày ra một khuôn mặt tươi cười, “Lúc nãy, cảm ơn cậu, tớ muốn ngồi một mình suy ngẫm chút, có thể chứ?”

 

“JaeJoong, ai.” Ara thở dài,“ Có chuyện gì thì gọi cho tớ.”

 

JaeJoong dựa vào đầu giường, nhìn không trung ngoài cửa sổ, có một chiếc máy bay vụt qua, màu trắng xuyên qua bầu trời phân cách hai thế giới.

 

Yunho, từ nay về sau, chúng ta cũng tựa như hai thế giới bị tách ra kia, không bao giờ xuất hiện cùng nhau nữa.

 

Yunho, xin lỗi! Yunho, yêu anh!

 

Mong anh luôn mạnh khỏe, và hãy quên đi tên nam nhân gọi là Kim JaeJoong, hảo hảo sống tốt.

 

Yunho, tái kiến !

 

Hết chương 7.

 

Chú thích:   (1) Yuppie: young urban professional hippie.

young (trẻ), urban (sản phẩm của thành thị), professional (có đẳng cấp), hippie (thích nổi loạn)

 

Đây là tên 1 trào lưu sống của dân teen, thế hệ Yuppie là những người: trẻ (14 – 22 tuổi), có tài, tự lập, không nương nhờ vào gia đình hoặc một ngoại lực nào đó khác; luôn khát vọng làm giàu và tự chứng tỏ bản thân mình bằng những ưu điểm và phẩm chất riêng của chính bạn trong xã hội; “Trẻ thì phải biết chơi và chơi đến nơi đến chốn, “quậy” hết mình, học hết mình và làm cũng hết mình”. 

 

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Bình luận về bài viết này