Phần 1 – Người thứ ba


Phần 1

Tác giả: Tiểu An

 

Tôi rất sủng con gái nên nó thực tùy hứng, nhưng may mắn có Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung – bạn học cùng mẫu giáo dạy nó cách làm người. Kỳ thật, bộ dáng của hai đứa nhỏ kia, tôi nhớ không nổi nữa, nhưng đoạn thời gian tốt đẹp đó vẫn làm tôi hoài niệm.

 

Con gái tôi là An Tiểu Tiểu; năm ấy, lúc tôi gặp bọn họ, nguyện vọng thứ nhất trong bữa tiệc sinh nhật Tiểu Tiểu chính là gả cho Trịnh Duẫn Hạo.

 

**

 

Sau khi làm mẹ, tôi tự giác thành thục hơn rất nhiều, nhưng mỗi khi đối mặt với dánh dấp hồn nhiên của cô con gái, tôi cũng liền tự nhiên hồn nhiên theo nó. Mắt con bé rất lớn, lông mi dài cong, đúng là một đứa nhỏ xinh đẹp; trừ lúc đi làm ra thì ham muốn lớn nhất của tôi chính là chăm chút cho nó, đến lúc đi học mẫu giáo nhất định sẽ là một đứa bé đáng yêu, tiểu hài tử được nhiều người yêu mến.

 

Tính tình của Tiểu Tiểu gần giống tôi, có điểm tùy tiện, tôi chăm chút váy áo để nó trở thành nàng công chúa nhỏ nhưng nó lại theo một đám bé trai chơi cát, trét bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng lấm lem bùn, đất.

 

Tôi từng hỏi Tiểu Tiểu ở nhà trẻ có nhiều bạn bè không, nó ấp úng nửa ngày cũng nói không nên lời, tôi liền nghĩ đến khả năng con bé bị cô lập. Một lần tôi đến đón nó tan trường, liền thuận tiện hỏi giáo viên, cô giáo bảo ‘đứa nhỏ này có tính hiếu thắng lớn, tính cách rất cường thế, không phải mọi người không thích chơi, mà rất nhiều bạn học có chút sợ’.

 

Tôi cũng biết đứa nhỏ này có chút hung dữ, trước kia lúc chưa đi nhà trẻ, nhiều bé nam cũng sợ nó, mỗi lần nhìn nó chống nạnh bắt bọn nhỏ gọi Hoàng hậu nương nương, tôi liền nhịn không được nở nụ cười; nên tôi cũng không cho xem phim truyền hình nhiều, vì ảnh hưởng thế giới quan của đứa nhỏ.

 

Lần đầu tiên, tôi phát hiện Tiểu Tiểu có chuyện phiền não, lúc đó nó đang học mẫu giáo bé; một lần, cô giáo tổ chức bình chọn: “Bé ngoan”, ngay cả top mười, Tiểu Tiểu đều không lọt vào, tôi rất lo lắng đứa nhỏ có lòng tự trọng rất mạnh này có thể hay không vì thế mà chịu sự đả kích. Thậm chí, tôi thầm trách cứ giáo viên làm chuyện nhàm chán, không có chuyên môn trong lòng.

 

Vừa hỏi mới biết, An Tiểu Tiểu thế nhưng không để ý, tuy rằng luôn nói với tôi muốn trở thành học sinh được giáo viên thích nhất, chính là lần này, nó chỉ để ý đến bạn học đứng thứ nhất. Đây cũng là lần đầu tiên, Tiểu Tiểu nói với tôi nó muốn làm bạn với ai.

 

Đứa nhỏ kia là Trịnh Duẫn Hạo, tôi từng gặp qua mấy lần lúc đón Tiểu Tiểu tan học, răng chưa mọc đủ, dáng dấp ông cụ non, nhìn rất buồn cười.

 

**

 

Mỗi ngày, Tiểu Tiểu sẽ kể lại những chuyện phát sinh ở nhà trẻ cho tôi, trước kia thì luôn nói bạn học nào trong lớp bị khi dễ, nó sẽ đi báo thù giúp hoặc là bởi vì nghỉ trưa không chịu ngủ nên bị cô giáo phạt đứng, linh tinh này nọ… Còn hiện tại, tôi nghe nhiều nhất từ miệng nó:

 

Lại biến thành Tiểu Hạo và Tiểu Tại.

 

“Tiểu Hạo hảo bất công nga, rõ ràng con cùng Tiểu Tại đều nói chuyện trong lớp nhưng bạn ấy chỉ nhắc mỗi con không được nói chuyện, mặt nghiêm nghị. . . . . . thế mà không phê bình Tiểu Tại chút nào!” Tiểu Tiểu chu cái miệng nhỏ nhắn oán giận.

 

Tôi thở dài, đứa nhỏ này, đầu thai nhầm giới tính a. Con gái rõ ràng đều lo giữ thể diện, chính mình bị phê bình, bị phạt đứng đáng lẽ không nguyện ý nhắc lại, thậm chí bị nói một chút sẽ mặt đỏ ủy khuất khóc lên, thế mà nó mỗi lần nói với tôi nó đánh ai, bị cô phạt như thế nào liền rất tự hào.

 

**

 

“Tiểu Tiểu, cô giáo dạy con hát nhạc thiếu nhi không?” Tôi vừa gọt hoa quả vừa hỏi tình hình học tập.

 

“Không a.” Con bé trả lời rất rõ ràng, không một chút bởi vì trong lớp học chỉ có mỗi mình nó hát không được mà tự ti.

 

Đầu tôi đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này, tính hiếu thắng lớn tại sao không biểu hiện chút nào ở lĩnh vực học tập? Chỉ để ý mình có được mọi người thích hay không, đánh nhau có bị thất bại hay không. . . . . .

 

“Con không phải muốn trở thành học sinh được cô giáo thích nhất sao, học hát rất tốt, con phải nghe lời cô giáo.”

 

“Con có nghe lời a, chính là con không thích nhạc thiếu nhi! Cô giáo thích nhất Tiểu Hạo, hôm nay, cô còn khen Tiểu Hạo biết giúp đỡ bạn bè, còn nói bạn ấy vừa thông minh vừa có năng lực, tất cả mọi người đều rất thích bạn ấy.”

 

“Vậy con thích bạn ấy không?”

 

Tiểu Tiểu thế nhưng quỷ dị, thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Thích.”

 

Tôi không khỏi nổi lên hứng thú, tiểu hài tử Trịnh Duẫn Hạo thật sự tốt như vậy sao, tốt đến mức làm cho một bé gái duy ngã độc tôn cũng phải thừa nhận đối phương.

 

Cuộc sống sau này, tần suất xuất hiện cái tên “Tiểu Hạo” ngày càng cao, và cái tên “Tiểu Tại” cũng quen thuộc theo, An Tiểu Tiểu mỗi lần oán giận Tiểu Hạo bất công sẽ luôn nhắc đến Tiểu Tại.

 

Tôi thuần túy xuất phát từ việc quan tâm con gái mới thường xuyên hỏi tình hình học tập, có một lần nó buồn rầu nói với tôi, con không có khả năng thay thế địa vị của Trịnh Duẫn Hạo trong lòng cô giáo, khóe miệng tôi run rẩy không ngừng.

 

“Vậy con không muốn trở thành học sinh được cô giáo thích nhất nữa?”

 

“Muốn a, nhưng Tiểu Hạo thật sự quá lợi hại! Hiện tại, mục tiêu của con là muốn trở thành bạn học được Tiểu Hạo thích nhất!”

 

Lời của trẻ con, tôi chỉ nghe chứ cũng không để trong lòng.

 

**

 

Tiểu Tiểu lên lớp chồi cũng là lúc nó bốn tuổi, sinh nhật năm ấy vào mùa hè, nó bảo với tôi không muốn giống như các bạn khác tổ chức sinh nhật ở trường, yên bình, nhạt nhòa, ai cũng đều giống nhau, muốn ngày đó tổ chức cho nó bữa tiệc sinh nhật nhỏ.

 

Tôi nghĩ trong nhà cũng thật lâu không náo nhiệt, được chồng đồng ý, tôi bảo đứa nhỏ mời bạn bè thân thiết đến nhà chơi, tổ chức tiệc sinh nhật luôn. Tiểu Tiểu rất vui, ôm hôn thắm thiết, biến mặt tôi thành hồ nước miếng.

 

Hôm sinh nhật, tôi thức dậy thật sớm, đi mua rất nhiều thức ăn và đồ ăn vặt, vì không biết những đứa nhỏ khác thích ăn gì, nên mua không ít, bao lớn bao nhỏ đầy ắp, nếu ăn không hết thì bảo bọn nhỏ mang về nhà.

 

Tôi nghĩ Tiểu Tiểu không có nhiều bạn, kết quả lần này, hơn hai mươi đứa nhỏ tới chơi, vì thế trong nhà có chút chật chội, mấy đứa trẻ phải chen chúc nhau; lúc tôi về, Tiểu Tiểu đang cùng mấy đứa trẻ khác đứng trước tủ kính, con bé đắc ý dào dạt, khoe ra các món đồ chơi. Còn những đứa trẻ khác thì đang ngồi trên sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV.

 

Nhìn thấy tôi, bọn trẻ im phăng phắc, đứa bé Tiểu Hạo mà Tiểu Tiểu cả ngày nhắc đến đột nhiên đứng lên, nắm lấy tay đứa bé khác nhìn thực quen mắt kéo dậy cùng, một bé trai trắng trẻo, tinh khiết; trong lúc tất cả mọi người không biết làm sao, nó thực bình tĩnh cung kính cúi chào, nhu thuận nói: Chào dì, bọn con làm phiền dì rồi.

 

Ngải mã a, tôi nhất thời cảm thấy ánh mắt đều sáng lên, đứa nhỏ này rất lễ phép, hèn chi rất được nhiều người thích. Đứa bé đứng bên cạnh, ánh mắt và đầu đều tròn tròn, lông mi rất dài, môi rất dày, một bé trai xinh đẹp như vậy cũng thật khó được. Chỉ thấy nó nhìn nhìn Tiểu Hạo, rồi lại nhìn nhìn tôi, học theo Tiểu Hạo cúi đầu, nói: Chào dì, con là Kim Tại Trung, mọi người gọi là Tiểu Tại.

 

Tiểu hài tử này rất đáng yêu, hoàn toàn giống một con búp bê lớn. Tôi rất vui sướng, lòng không ngừng ứa ra nước, nếu Tiểu Tiểu nhà tôi cũng nhu thuận, đáng yêu như vậy thì quá tốt rồi.

 

Nó kéo tay Tiểu Hạo, ánh mắt chớp chớp, ngốc lăng lăng nhìn tôi, tôi vui cười đều liệt miệng, đến khi khen bọn họ rất ngoan thì những đứa nhỏ khác cũng bắt đầu chào hỏi không ngừng, tôi đành phải lần lượt khen từng đứa nhỏ một, bọn nhỏ mới tản ra. Tôi không khỏi cảm thán nguyên lai không chỉ mỗi con gái tôi có tính hiếu thắng a. . . . . .

 

Tôi bảo Tiểu Tiểu hảo hảo chiêu đãi bạn, rồi vội vàng vào phòng bếp nấu nướng.

 

Ở trong lòng tôi, tiểu hài tử đều thực hoạt bát, thực sáng sủa mà ngây thơ, khờ dại, bạn học của Tiểu Tiểu cũng không ngoại lệ. Bọn họ khiến cho phòng khách loạn thất bát tao, chính là tôi một chút cũng không tức giận, ngược lại rất vui vẻ. Tôi kết hôn sớm, sau khi tốt nghiệp cũng không chơi bời gì, rất nhanh liền lấy chồng, sinh một cô con gái, vì thế, hiện tại, mỗi ngày ngoại trừ lúc đi làm thì hầu hết tôi dành thời gian chăm sóc chồng con, cho nên cũng rất lâu không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cho dù chỉ là những đứa bé chơi đùa với nhau, tôi vẫn cảm thấy phi thường cao hứng.

 

Trong một đám tiểu hài tử loạn thất bát tao, có hai thân ảnh an tĩnh nổi bật làm người khác phải chú ý. Tiểu Hạo cố hết sức bóc quýt, Tiểu Tại im lặng ngồi bên người Tiểu Hạo, nhìn chăm chú quả quýt, trong tay cầm một cái bánh bích quy chưa ăn xong, khóe miệng dính ít vụn bánh.

 

Tất cả mọi người đều tự mình chơi đùa, cãi nhau. Tiểu Tiểu ôm rất nhiều đồ ăn vặt, toàn những món con bé thích. Đứa nhỏ này vẫn như vậy, thích liền chiếm lấy một mình, tuyệt không cho ai, nhưng không thích thì liếc mắt một cái cũng không thèm.

 

“Tiểu Tiểu, con buông đồ ăn vặt xuống cho mọi người cùng ăn a.”

 

“Các bạn ăn những cái khác, những cái này, con không cho, con thích ăn mình.”

 

Kỳ thật đối tiểu hài tử sinh khí là chuyện cực kì ngây thơ, chỉ là đột nhiên, tôi cảm thấy quá tức giận, nhìn xem, Tiểu Hạo rất hiểu chuyện, đứa nhỏ Tiểu Tiểu này làm sao lại ích kỷ thế?

 

“Mẹ mua cho mọi người cùng ăn, với lại, con là chủ nhà, bạn học tới chơi, con làm vậy là không tốt.”

 

“Nhưng. . . . . . những thứ con thích sẽ bị ăn hết!” Tiểu Tiểu chỉ chỉ một đống đồ ăn vặt, “Các bạn ăn những món đó không phải cũng được sao? Con không cho!”

 

“Đứa nhỏ này. . . . . .”

 

“Dì, hôm nay là sinh nhật Tiểu Tiểu, cứ để cho Tiểu Tiểu ăn những gì mình thích.” Là Tiểu Hạo, vừa đưa quả quýt bóc sạch sẽ trong tay cho Tiểu Tại, vừa ngăn trở tôi tiếp tục giáo huấn An Tiểu Tiểu.

 

Nghe Tiểu Hạo nói như vậy, mặc dù có vài đứa nhỏ vẫn có chút không vui, nhưng phần lớn bọn nhỏ đều nói để cho Tiểu Tiểu ăn.

 

Sau khi nói xong, Tiểu Hạo liền lại nhớ tới Tiểu Tại bên người, giúp Tiểu Tại lấy một ít giấy ăn cầm trong tay, bảo hắn ăn từ từ, đừng đem nước trái cây dính vào người. Tiểu Tại chuyên tâm ăn quýt, ăn được một nửa thì đem cho Tiểu Hạo một ít, Tiểu Hạo vui vẻ tiếp nhận.

 

Nhìn đứa nhỏ nhà người ta hiểu chuyện như vậy, lại nhìn con nhà mình tùy hứng ích kỷ, thật không biết nói gì, trong lòng âm thầm nghĩ về sau không thể cứ quá sủng An Tiểu Tiểu, như vậy đối với con bé càng không tốt.

 

Trừng mắt nhìn An Tiểu Tiểu một cái, nhìn con bé có chút sợ hãi, co rụt lại, tôi cũng vừa lòng xoay người tiếp tục việc của mình. Nhiều đứa nhỏ rất phiền toái, một lát sau, bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, mà nội dung cãi nhau thì rất ngây thơ, thậm chí làm tôi dở khóc dở cười, hai bé trai đang tranh luận hai nhân vật hoạt hình trong TV xem ai đẹp hơn. Có thể nói hai nhân vật đều có mị lực riêng, đối tượng các đứa nhỏ thích lại không giống nhau, nên lúc này đây đã chia thành hai phe tranh luận đỏ mặt tía tai.

 

Tiểu Tại cũng sốt ruột muốn gia nhập trận chiến nước miếng, bị Tiểu Hạo giữ bên người, đành ở một bên nhìn bọn bạn khắc khẩu. Nhìn thấy tôi đi ra từ cửa phòng bếp, Tiểu Hạo liền chạy lại kéo tôi qua đó: “Dì, dì mau bảo các bạn đừng cãi nhau nữa.”

 

Yêu, tôi còn nghĩ đứa nhỏ này cái gì đều có thể làm đâu, nguyên lai vẫn có chuyện không làm được a. Tôi tiến lên, tùy tiện nói hai câu, bọn trẻ liền ngừng lại, cùng lắm thì nói là đứa nhỏ cãi nhau sẽ không có ai thích. Vẫn có mấy đứa nhỏ không phục lắm, nhưng cũng không nói gì.

 

Tiểu hài tử tức giận cũng nhanh mà quên đi cũng nhanh, lát sau lại hoà thuận, vui vẻ ngồi cạnh nhau xem TV.

 

Thấy bọn nhỏ không tranh cãi nữa, tôi chuẩn bị quay lại phòng bếp, mà chưa đi quá hai bước liền thấy Tiểu Tiểu đến gần Tiểu Hạo, cầm ít đồ ăn vặt trong tay cho Tiểu Hạo, Tiểu Tại ngồi một bên mở to mắt trông mong nhìn, Tiểu Tiểu đô đô miệng, nhưng vẫn cho Tiểu Tại một ít. Sau đó, Tiểu Hạo cám ơn, con bé rất vui vẻ ôm đồ ăn vặt về vị trí cũ, cùng các bạn khác xem TV.

 

An Tiểu Tiểu vừa rồi bởi vì chút đồ ăn vặt này mà cãi lại lời tôi, thế nhưng, hiện tại, ôm đồ ăn yêu thích nhất chia cho Tiểu Hạo, Tiểu Tại, xem ra lời nói ‘thích Tiểu Hạo’ cũng không phải chỉ nói chơi thôi a. . . . . .

 

Bất quá, tôi ước Trịnh Duẫn Hạo làm con rể mình còn không được a! Đứa nhỏ này rất được lòng người.

 

Lúc ăn cơm, bọn nhỏ có điều an tĩnh, nề nếp hơn, có thể bởi vì ở trường học, bình thường bọn nhỏ cũng ngồi cùng nhau như vậy ăn cơm, tất cả đều rất ngoan. Mọi người cùng hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, Tiểu Tiểu nhắm mắt, ước nguyện xong, tôi liền chia bánh ngọt thành nhiều miếng đưa cho từng đứa nhỏ. Đến lúc đưa cho Tiểu Tại, Tiểu Hạo ngăn cản, hắn nói mẹ Tiểu Tại bảo nó chú ý chăm sóc Tiểu Tại, không cho hắn ăn đồ ngọt, Tiểu Tại còn nhỏ như vậy nhưng đã bị sâu răng nha.

 

Sâu răng rất đau, tôi có chút thương Tiểu Tại, sờ sờ đầu đứa nhỏ bảo nó ăn nhiều những thứ khác một chút, nó ai oán nhìn Tiểu Hạo, thấy Tiểu Hạo tuyệt không động dung, liền ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm đũa đứng lên gắp thức ăn mình thích.

 

Rất tốt, đứa nhỏ Tiểu Tại thế nhưng không kén ăn.

 

Buổi sinh nhật này làm tôi rất mệt mỏi, ăn cơm tối xong, tôi và chồng lần lượt đưa bọn nhỏ về nhà, những đứa nhỏ mà nhà gần đây, chúng tôi đưa về trước, xa hơn thì phải chờ chúng tôi lái xe đưa về.

 

Buổi tối, cùng chồng dọn dẹp xong cũng gần 10:00, nghĩ đến An Tiểu Tiểu không hiểu chuyện lúc trước, tôi liền cảm thấy nhất định phải hảo hảo giáo dục con bé một chút. Hôm nay là sinh nhật nó, tôi cũng không muốn nặng lời, nhưng có chút đạo lý, phải làm nó hiểu.

 

“Con có biết hôm nay tại sao mẹ lại giận con không?” Biểu tình của tôi thực nghiêm túc, tuyệt không giống bình thường cười hì hì giáo huấn con bé, nó đương nhiên cũng có chút sợ, ngoan ngoãn ngồi trước mặt tôi, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

“Là chủ nhà, hẳn phải chiếu cố khách, nhưng hôm nay con rất ích kỷ, con xem Tiểu Hạo, nếu muốn trở thành bạn tốt của người ta, vậy con cũng phải hiểu chuyện, vâng lời như bạn ấy, bằng không, bạn ấy làm sao có thể chơi với con?”

 

“Nhưng. . . . . . Tiểu Tại không phải. . . . . .”

 

“Còn nói dối mẹ? Tiểu Tại cũng thực ngoan ngoãn a, bạn ấy ngoan hơn con.”

 

Không biết những lời này làm sao lại tổn thương con bé, hốc mắt Tiểu Tiểu đột nhiên liền đỏ, lớn tiếng nói: “Mọi người đều thích Kim Tại Trung! Bạn ấy kỳ thật đi học vẫn hay nói chuyện trong lớp! Cũng không học hát nhạc thiếu nhi! Cũng đánh nhau với bạn học! Chính là Tiểu Hạo luôn đứng về phía bạn ấy, Tiểu Hạo căn bản rất bất công! Mẹ cũng bất công, hôm nay Tiểu Tại bởi vì có Tiểu Hạo một mực luôn ở bên người mới không dám chạy loạn! Mẹ căn bản cái gì cũng không biết đã nói bạn ấy ngoan hơn con! Ngô. . . . . . Mẹ rất đáng ghét!!”

 

Tôi hoảng sợ, dù sao cũng là con gái mình, nhìn nó khóc thương tâm như vậy, lòng đều tan nát, tôi cũng biết không nên so sánh con mình với những đứa nhỏ khác, vì thế nhanh chóng ôm lấy Tiểu Tiểu, an ủi: “Ngoan a, đừng khóc, mẹ cũng bởi vì không muốn con quá ích kỉ, tiểu hài tử ích kỉ sẽ không có ai thích cả, hiểu chưa?”

 

“. . . . . . Vậy . . . . . Phải giống như Tiểu Hạo. . . . . . Như vậy sao?” Đứa nhỏ khóc vừa trừu vừa kéo khóe miệng, đáng thương hề hề nhìn tôi, lòng tôi liền mềm nhũn, không nghĩ tái truy cứu chuyện này, nhanh chóng nói sang chuyện khác.”Tốt lắm đừng khóc, nào, nói cho mẹ biết hôm nay con ước điều gì?”

 

Hai mắt đẫm lệ, Tiểu Tiểu nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Con ước. . . . . .Ước, trưởng thành sẽ gả cho Trịnh Duẫn Hạo.”

 

“. . . . . .”

 

Tôi không biết trí nhớ của trẻ con có tốt không, chính là qua một đoạn thời gian Tiểu Tiểu lại chạy tới, nói với tôi con bé có chút do dự không nghĩ gả cho Trịnh Duẫn Hạo, tôi kéo kéo khóe miệng, vẫn kiên nhẫn hỏi vì sao.

 

Con bé nói: “Hôm nay, ở trường học, có một bạn nam khi dễ Tiểu Hoa, con đã nghĩ giúp bạn ấy đòi công bằng, kết quả con căn bản đánh không lại hắn, đột nhiên Tiểu Tại ở phía sau nhảy ra giúp bọn con.”

 

Nga, nguyên lai anh hùng cứu mỹ nhân.

 

“Sau đó đâu?”

 

“Tiểu Tại bị đánh trên mặt một ít, khóe mắt đều bầm tím, Tiểu Hạo thực sinh khí, nhưng lại cái gì cũng không làm. Cô giáo còn mắng chúng con. Con lại đột nhiên cảm thấy được Tiểu Hạo luôn ngoan ngoãn như vậy, cô giáo rất thích, nhưng bạn tốt của mình bị thương cũng không báo thù giúp người ta. Ngược lại, Tiểu Tại. . . . . . Con cảm thấy bạn ấy hôm nay hảo anh dũng nga ~”

 

Lòng tôi yên lặng vì Tiểu Hạo rất lý trí mà vỗ tay một chút, nhìn bộ dáng mê trai của Tiểu Tiểu không khỏi nghĩ tới bộ dáng của mình nhìn mấy anh chàng đẹp trai lúc còn đang đi học, đứa nhỏ này thật đúng là giống tôi.

 

“Tiểu Hạo có biết chuyện con muốn gả cho Tiểu Hạo không?”

 

Tiểu Tiểu mờ mịt, lắc đầu: “Không biết a.”

 

Nguyên lai là nhất sương tình nguyện. “Vậy, hiện tại, bởi vì Tiểu Hạo không giúp Tiểu Tại đánh nhau liền không muốn gả cho bạn ấy nữa?”

 

An Tiểu Tiểu nhíu mày, giống như thập phần buồn rầu: “Con vẫn thích Tiểu Hạo, nhưng hiện tại cũng cảm thấy Tiểu Tại cũng rất tốt.”

 

“. . . . . . Cho nên?”

 

Vì tiểu hài tử có lối suy nghĩ thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây), nghĩ cái gì thì nói cái đó, nên thập phần làm tôi dở khóc dở cười.

 

Con phải suy nghĩ một chút, gả cho Tiểu Hạo tốt hơn hay là gả cho Tiểu Tại tốt hơn.”

 

Tôi không phản đối Tiểu Tiểu chơi với Tiểu Hạo, Tiểu Tại, so với lúc chơi với những đứa trẻ khác luôn đi nghịch bùn thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa, Tiểu Hạo phẩm hạnh rất tốt, nghe An Tiểu Tiểu nói Tiểu Tại kỳ thật rất nghịch ngợm, nhưng cũng sợ Tiểu Hạo một phép, vậy Tiểu Hạo rất uy nghiêm, mà Tiểu Tiểu ở trước mặt nó cũng có nề nếp, hiền lành, nếu có thể đi theo, học thêm mấy ưu điểm của nó thì thật là quá tốt.

 

**

 

Lúc năm tuổi, bọn nhỏ lên lớp lớn và cũng có rất nhiều bé trai, bé gái đến học mẫu giáo bé, lớp chồi, Tiểu Tiểu vẫn như cũ làm nữ anh hùng trường học, không quen nhìn ai ức hiếp kẻ yếu, luôn nhảy ra giúp người ta báo thù. Sau đó, lại bị lão sư gọi tới văn phòng phê bình.

 

Tôi không phải dung túng con bé, chính là, lòng tôi cũng đồng ý lí tưởng của nó, trước đây, tôi cũng như thế, không thể để người khác bị khi dễ.

 

Hiện tại lúc đó, Tiểu Hạo, Tiểu Tại cũng chơi thân với con bé, đặc biệt Tiểu Tại, hai người quả thực như gặp tri âm, nói chuyện líu ríu không ngừng cả ngày. Tiểu Hạo ngồi bên cạnh nhìn hai người giám sát như người lớn, ít nhất giảm bớt tỷ lệ bọn họ cùng đi đánh nhau. Mùa hè, năm con bé sáu tuổi, tôi đã chuẩn bị xong xuôi thủ tục nhập học tiểu học cho nó, lúc biết, nó có chút hưng phấn cũng có chút luyến tiếc.

 

Sau lần đó, An Tiểu Tiểu đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, trong nhà có khách luôn thực nhu thuận chào hỏi, lễ phép, cũng không còn cùng đám bạn trai chơi trét bùn làm cả người bẩn hề hề. Lúc sắp tốt nghiệp nhà trẻ, tôi cổ vũ bảo Tiểu Tiểu nhanh chạy tới thổ lộ với Tiểu Tại.

 

Tôi không biết bọn nhỏ thổ lộ như thế nào, chỉ biết lúc con bé về nhà, thở phì phò, đi theo nói với tôi: ‘Kim Tại Trung cỡ nào chán ghét, còn cười nhạo nó’.

 

Tôi lắc đầu, phỏng chừng nha đầu kia thổ lộ thất bại.

 

“Mẹ, con nói cho mẹ biết, sau này con mới không cần gả cho Kim Tại Trung! Hắn lúc ba tuổi còn đái dầm!”

 

“. . . . . . Tiểu Tiểu, bị cự tuyệt thể cũng không thể chửi bới người khác nga.”

 

“Đây là thật sự! Tiểu Hạo nói cho con mà!”

 

“Hảo, hảo, hảo, . . . . . . Tiểu Hạo và Tiểu Tại có học cùng trường tiểu học với con không?”

 

Nói đến cái này, An Tiểu Tiểu lập tức liền an tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn nhó, nói: “Bọn họ không học cùng trường với con. . . . . .Mẹ, hay con chuyển sang trường bọn họ học được không?”

 

Trong lòng tuy rằng cũng luyến tiếc con bé mất đi hai người bạn tốt này, nhưng cũng phải nói cho nó hiểu sự thật: “Hộ khẩu của con ở khu này, nếu học trường khác, bố mẹ sẽ phải nộp rất nhiều tiền, con xem bố mẹ kiếm tiền thật vất vả, chẳng lẽ con muốn tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ sao?”

 

“Chính là. . . . . . Tiểu Tại và Tiểu Hạo. . . . . .”

 

“Con vào tiểu học, sẽ có thêm nhiều bạn bè mới a, chỉ cần con hào phóng một chút, đừng hung hãn, đừng tùy hứng, vậy tất cả bạn học đều sẽ thích con, thích con tựa như tất cả bạn học thích Tiểu Hạo.”

 

“Nga. . . . . .” Tuy rằng luyến tiếc, nhưng tôi cảm thấy tiểu hài tử luyến tiếc cũng không lâu.

 

Đích xác, An Tiểu Tiểu vào tiểu học có rất nhiều bạn tốt, rất nhanh liền quên Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung, nhưng nhìn thấy Tiểu Tiểu càng ngày càng hiểu chuyện, tôi lại như thế nào cũng không thể quên Tiểu Tại và Tiểu Hạo, 2 người đã làm cho tính tình tùy hứng của con bé thay đổi hẳn. Cho dù, rất nhiều năm về sau, tôi sớm đã nhớ không rõ diện mạo hai người con trai đó, khả đoạn “An Tiểu Tiểu nhà trẻ chi luyến” cũng làm cho tôi cả đời khó quên a. . . . . .

= Hết phần 1 =

Min: * bĩu môi* ss thật là nhanh, không có đợi em chi hết, *mếu máo* *ăn vạ* không được làm xong trước em

 

 

Published by

Nhè

Tôi mệt mỏi với cuộc sống này lắm rồi =.=

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Phần 1 – Người thứ ba”

  1. đối mặt với dánh dấp hồn nhiên ==> dáng dấp

    theo một đám bé trai chơi cắt==> chơi cát

    tôi vui cười đều liệt miệng==> cái chữ đều này là chữ đến đi =ở=

    khóe miệng dính dính mụn bánh===> vụn bánh

    tất cả đĩnh ngoan==> đều ngoan

    lòng tôi đĩnh đồng ý lí tưởng của nó==> cũng

    Cố lên nàng a~ =v= ta từng đọc qt 1 lúc ta biết qt bộ này khó nhằn thế nào,nàng thế này là tốt rồi

Bình luận về bài viết này